Kỳ Thời lễ phép cảm ơn ảo thuật gia rồi cầm hoa rời đi. Khi quay lưng rời khỏi khu vực bánh xe quay, Kỳ Thời không hề nhận ra ánh mắt ảo thuật gia vẫn chăm chú dõi theo bóng lưng mình rất lâu.
Giữa tiếng ồn ào của đám đông, những người chơi và quái vật hình nộm lẫn lộn, ảo thuật gia vẫn không rời mắt khỏi hướng mà Kỳ Thời vừa biến mất.
[Tìm thấy rồi!]
Những tiếng thì thầm quái lạ vang lên từ những bóng đen vặn vẹo dưới chân ảo thuật gia. Cảm giác sợ hãi quen thuộc dấy lên, khiến một vài người chơi cảnh giác nhanh chóng rời khỏi nơi này khi phát hiện bóng đen bất thường dưới chân.
[Là hắn! Hắn đây rồi!]
[Thích quá... Muốn ăn hắn... ăn sạch hắn...]
Mặt nạ của ảo thuật gia nứt ra rồi biến mất, để lộ vai hề — Hứa Tị.
Khi trở thành quái vật, ký ức của Hứa Tị không hề mờ nhạt mà ngược lại, càng rõ ràng hơn. Hắn nhớ tất cả: từ lần đầu gặp gỡ với cảm giác ấm áp khó tả, món quà Kỳ Thời tặng, cái chạm môi nhẹ nhàng, đến cả những lời chúc phúc và nhiệt độ từ lòng bàn tay Kỳ Thời. Tất cả đều được khắc sâu trong tâm trí hắn.
Dù trái tim đã ngừng đập, Hứa Tị vẫn nghe được những nhịp đập lạ lùng, mạnh mẽ vang lên trong lồng ngực.
Vai hề không hiểu, nhưng những nhịp đập đó là dấu hiệu của trái tim đang rung động vì tình cảm.
Quái vật đã yêu con người.
[Hận ý của NPC vai hề giảm 4 điểm. Hận ý hiện tại: 50]
---
Kỳ Thời không biết ảo thuật gia dưới bánh xe quay chính là vai hề. Sau khi rời khỏi khu vui chơi, anh quay về tiệm kẹo của mình.
Khác với căn nhà cũ kỹ của vai hề, hệ thống điện trong tiệm kẹo vẫn hoạt động tốt. Tiệm có một phòng nhỏ để nghỉ ngơi và một ít đồ ăn nhẹ đủ để sống sót trong bảy ngày. Nhưng nhiệm vụ không hề đơn giản như thế.
Với tư cách chủ tiệm, Kỳ Thời phải mở cửa hàng để buôn bán. Trong ngày đầu tiên, chỉ có vài người khách cảnh giác bước vào tiệm và rồi nhanh chóng rời đi. Cửa hàng vắng đến mức có thể giăng lưới bắt chim.
Nhưng tình hình bất ngờ thay đổi vào ngày thứ hai. Bỗng dưng toàn bộ kẹo trong tiệm bị cướp sạch. Những người chơi đỏ mắt lao vào tranh giành kẹo như thể đó là vật phẩm quý giá, mặc dù đó chỉ là những viên kẹo bình thường.
Kỳ Thời không hiểu vì sao họ lại điên cuồng như vậy, nhưng khi lượng kẹo trong kho cạn kiệt và đám đông trở nên hỗn loạn, anh quyết định đóng cửa tiệm, ngừng bán hàng.
Việc tiệm kẹo ngừng hoạt động là điều dễ hiểu, nhưng vẫn có một số người chơi cứ theo dõi từ xa với ánh mắt đầy mưu toan, khiến Kỳ Thời phải cẩn trọng. Để tránh rắc rối, anh quyết định ở hẳn trong tiệm, kéo kín rèm cửa, không cho ai bên ngoài nhìn thấy gì.
Việc này cũng ngăn cản những ánh mắt giấu kín trong bóng tối.
Kỳ Thời không biết rằng, nguyên nhân khiến kẹo bị tranh giành là do một sự cố trước đó. Trong lúc một người chơi đang chạy trốn, viên kẹo từ túi họ vô tình rơi ra. Đám bóng đen như phát hiện báu vật, nhào tới cướp lấy kẹo, bỏ mặc người chơi. Kể từ đó, kẹo bị xem như một vật phẩm giúp họ sống sót.
Việc tiệm kẹo đóng cửa khiến một số người chơi bắt đầu nảy sinh ý định đen tối, thậm chí có kẻ còn muốn giết Kỳ Thời để cướp lấy kẹo.
Tuy nhiên, trước khi họ kịp hành động, những bóng đen quanh tiệm đã ra tay trước. Bên ngoài cửa sổ, những vết máu loang lổ trên mặt cỏ. Hơn mười người chơi ngã xuống, mắt vẫn mở to đầy kinh hãi. Dù đã chết, nỗi sợ hãi vẫn còn in hằn trên gương mặt họ, khiến cảnh tượng trở nên đáng sợ hơn bao giờ hết.
Những ngày gần đây, đêm nào cũng có người chết trước cửa tiệm kẹo. Những người chơi thông minh đã từ bỏ ý định trêu chọc Thời Kì, nhưng vẫn có những kẻ tham lam tìm kiếm con đường tắt, để rồi phải trả giá bằng chính mạng sống của mình.
Máu tươi lênh láng dưới chân, những bóng đen ghê tởm lau sạch vết máu trước khi lục lọi túi đồ của những kẻ xấu số.