Bóng người trên cửa sổ lắc lư, tiếng mưa rơi ồn ào.
Trong lúc hoảng hốt, có mùi hương Tô Hợp nhàn nhạt ập tới đây, là hơi thở của Tạ Liễm. Nàng gần như xuất phát từ bản năng, nắm chặt ống tay áo của hắn, nhỏ giọng cầu xin: "... Đừng đi."
Đối phương như hơi cứng đờ, ngồi trước giường nàng.
Tống Căng cuộn tròn, bởi vì mồ hôi lạnh nên hơi không còn sức lực, ý thức cũng trở nên mơ hồ, trong trí nhớ của nàng chỉ có Thái ma ma ở cùng với nàng. Nàng lại kéo ống tay áo của Thái ma ma, nước mắt tuôn rơi theo gò má, ngực và huyệt Thái Dương đau như bị xé nát, vừa ấm ức vừa làm nũng, nói: "A ma, con đau đầu... Con sợ."
Nhưng a ma chậm chạp không động đậy, chỉ ngồi ở trước giường.
Từ nhỏ Tống Căng không có mẫu thân chăm sóc, khi còn bé luôn sợ Thái ma ma cũng không cần nàng, lúc này cũng vậy. Nàng sợ bóng dáng ngoài cửa sổ, lại sợ Thái ma ma cũng không cần nàng nữa. Rõ ràng nàng muốn nhịn nước mắt lại, nhưng vẫn không nhịn được mà rơi xuống, hơi không thể tự kiềm chế mà nhỏ giọng khóc: "A ma, a ma..."
Bàn tay của đối phương duỗi lại đây, lại chỉ vuốt ve mái tóc dài rối tung của nàng, nhất quyết không hề tiếp xúc nửa phần da thịt với nàng. Tống Căng cảm thấy vừa bất lực vừa không hiểu, nhưng bởi vì ù tai và đau đầu, nàng thấy không rõ khuôn mặt và biểu cảm của đối phương. Nhưng cho dù như thế nào, nỗi sợ hãi của nàng cũng được xua tan một chút.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT