"Ta đã là thứ dân, không cần gọi ta như vậy." Tạ Liễm chợt nhận ra trong vô số người thân, bạn bè, chỉ có Tống Căng là chưa từng thấy dáng vẻ nghèo túng của hắn trước đây. Nhưng hết lần này tới lần khác, người vẫn còn ở đây cũng chỉ có Tống Căng.
Tống Căng hơi buồn rầu, không gọi hắn là Tạ đại nhân... Nhưng gọi tên cũng quá thân mật, nàng thậm chí cũng không quá thân quen với hắn. Hai người thành hôn cũng là kế tạm thời, cũng không phải là phu thê thật sự, nàng hơi không dám vô lễ.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại, trước khi Tạ Liễm mở miệng, nàng hô: "Tạ tiên sinh."
Tạ Liễm hơi giật mình, muốn nói lại thôi.
Tống Căng hơi lo lắng, "Tạ đại nhân từng làm việc ở Hàn Lâm viện, huynh của ta còn từng vô cùng ngưỡng mộ nói học thức đại nhân uyên bác..." Nàng càng nói càng chột dạ, giật mình phát hiện mình đem Tạ Liễm nói thành một trưởng bối già, nàng vội vàng bổ cứu, "Ta cũng vô cùng kính nể Tạ đại nhân."
Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Tống Căng nhận ra được mình không bổ cứu thành công, quả thực càng nói càng đen. Ngược lại, Tạ Liễm lại như đã trở thành một phu tử già.
Nàng hơi thấy thất bại, nhưng trong lòng cảm thấy xưng hô này rất tốt. Tạ Liễm luôn luôn lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lẽo khiến người ta nhìn mà sinh ra ý kính trọng. Huống hồ học thức của hắn cũng được Hàn Lâm Viện công nhận uyên bác, thật ra ngay cả cha của nàng cũng từng khen hắn.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT