Sự tức giận của Tống Căng đã biến mất rất nhiều.
Sau khi nói chuyện với Triệu phu nhân, Tống Căng trở về phòng của mình. Nàng dựa lưng vào bàn nhỏ, ngẩng mặt ngơ ngác nhìn cát bụi trên nóc nhà, trong đầu nghĩ ngợi lung tung.
Cho dù hắn gật đầu nhưng tại sao hắn lại gật đầu với lời hứa hẹn trẻ con, buồn cười của nàng chứ? Đổi lại là bất kỳ kẻ nào cũng sẽ không tin tưởng lời như vậy. Thậm chí Tống Căng hơi chán nản, tại sao lúc ấy bản thân lại nói ra chứ? Nhưng nàng vốn thật lòng rất muốn cứu hắn. Cho dù xuất phát từ bản tâm hoặc là đạo nghĩa, nàng đều muốn đi cứu hắn. Cho dù như thế nào, nàng cũng không thể ngồi yên nhìn được.
Vốn dĩ là thật lòng, nàng nên nói ra —— cho hắn biết có người không cho hắn chịu chết.
Tống Căng che mặt thở dài một tiếng, dùng tay áo che ánh mắt của mình.
So với việc hắn gật đầu đồng ý, thật ra lại như là lời lừa gạt có thiện ý hơn. Có lẽ Tạ Liễm căn bản không có để lời nàng ở trong lòng, chỉ là sợ nàng tích cực.
Huống chi...ngay cả cha con Chương gia, Tần Niệm, Phó Quỳnh Âm hoặc nhiều hoặc ít, xuất phát từ bất đắc dĩ nên không dám nhúng tay vào chuyện của Tạ Liễm.
Hôm nay bệnh của mẫu thân tốt lên, tính cách của đệ đệ cũng chưa khôi phục như trước. Tộc nhân Tống gia chết ở trong lao ngục, bởi vì tiểu viện kết thù kết oán. Nếu ngày sau lại có sóng gió, chỉ sợ còn có thể tìm tới cửa tính sổ. Bạn cũ bạn mới, ở trong vụ án oan của cha hoàn toàn ân đoạn nghĩa tuyệt.
Bây giờ Tống gia vốn không nên quan tâm những chuyện trên triều chính, ngay cả việc nàng đi gặp Tạ Liễm hôm nay cũng đã cực kỳ khác người rồi. Nếu bị người ta để mắt tới lại nhấc lên một trận sóng gió, chỉ sợ cũng không có cách nào né tránh.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT