Nhân lúc họ ra ngoài, quản gia kiểm tra lại những món đồ Lộ Hành Chu đã mua, sau đó liền vào phòng Lộ Hành Chu để lấy bàn chải đánh răng mà cậu đã dùng sáng nay.
Mặc dù đã được rửa qua bằng nước, nhưng vì đã sử dụng nhiều ngày, bàn chải đánh răng vẫn có đủ mẫu gen để đáp ứng việc kiểm tra và giám định.
Sau khi lấy được bàn chải đánh răng, quản gia giao cho bạn của Lộ Vân Nhĩ, nhìn dáng vẻ vội vã của người kia, ông khẽ nhíu mày. Mặc dù không biết nhị thiếu gia muốn bàn chải của tiểu thiếu gia để làm gì, nhưng chắc chắn có ẩn khuất trong chuyện này, quản gia xoay người đi về phòng khách, là một quản gia đủ tư cách, có vài chuyện vẫn nên giả vờ không biết thì tốt hơn.
Trên xe, Lộ Hành Chu im lặng chơi điện thoại, còn Lộ Vân Nhĩ bên cạnh thì nhìn đồng hồ, khẽ nhắm mắt lại để kiềm chế tâm trạng có phần nôn nóng của mình.
Kết quả kiểm tra sẽ có sau ba giờ, bây giờ là hơn 8 giờ sáng, nghĩa là khoảng 11 giờ sẽ có kết quả. Hắn từ từ thở ra một hơi, khẽ nghiêng đầu nhìn Lộ Hành Chu, không biết có phải do tâm lý hay không, càng nhìn càng thấy Lộ Hành Chu lớn lên giống Tống Khanh.
Hắn vừa nhắn tin cho Tống Khanh, tuy không đề cập đến chuyện này nhưng cũng hỏi thăm xem họ đang ở đâu, khi biết họ hiện đang trong nước và cách Đế Đô không xa, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Bên trong xe có chút yên tĩnh, Lộ Vân Nhĩ muốn nói vài câu nhưng vì hiện tại vẫn chưa có xác định nên không biết nói gì. Đột nhiên, điện thoại hắn vang lên, nhìn vào số hiện trên màn hình, Lộ Vân Nhĩ nhấc máy.
Đầu bên kia điện thoại, một giọng nói ấm áp vang lên: “Cậu đã đến chưa? Đến nơi nào rồi? Bên này mọi người đều đã đến gần hết.”
Lộ Vân Nhĩ nhìn ra ngoài cửa sổ và nói: “Sắp đến rồi, chỉ còn vài phút nữa thôi, anh Đan, đừng có gấp.”
Bên kia, người được gọi là anh Đan đáp: “Anh không gấp đâu, chỉ là đạo diễn có chút sốt ruột thôi.”
Bên cạnh, Lộ Hành Chu chớp chớp mắt, người này…
【Anh Đan? Tư Đan? Mình nhớ rõ anh ấy hình như là thụ của một quyển sắc văn đam nhỉ? Trong đó miêu tả anh ấy như nào nhỉ? Để coi, dáng người hảo, tính cách ôn hòa dịu dàng, cả người chính là một hình mẫu tiêu chuẩn của một người đàn ông dịu dàng… 】
Lộ Vân Nhĩ bị hoảng sợ, hắn theo bản năng nhìn tài xế, rốt cuộc hắn không biết ngoài hắn và anh cả ra, những người khác có thể nghe thấy tiếng lòng của Lộ Hành Chu hay không.
Nhìn thấy tài xế không có phản ứng gì, Lộ Vân Nhĩ hiểu rằng, hiện tại chỉ có mình và anh cả là có thể nghe thấy.
Mới vừa thở phào, hắn lại nhớ đến Lộ Hành Chu nói về cái gì đó liên quan đến tiểu thuyết đam, truyện sắc…
Anh Đan của hắn vậy mà là thụ trong tiểu thuyết sắc đam???
Lộ Hành Chu hồi tưởng lại một chút, cậu nhớ rõ…
【Anh Đan có chút thảm, bởi vì là người đại diện của anh hai, quan hệ rất tốt với anh hai, chăm sóc anh hai vô cùng tốt. Bị cái tên kia thấy được nên sinh lòng ghen ghét liền tìm người dụ dỗ em gái anh ấy, tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, lại ngây thơ, rất dễ dàng bị lừa. Bị lừa xong còn chụp những bức ảnh không hay, người nọ cầm ảnh chụp uy hiếp anh Đan, khiến anh Đan phải từ chức, đem anh Đan đưa ra nước ngoài... Sau đó, cốt truyện của tiểu thuyết sắc đam kia bắt đầu, anh Đan thật đáng thương…】
Cậu liếc nhìn Lộ Vân Nhĩ, không biết nên làm sao để nói bóng gió nhắc nhở một chút. Quyển tiểu thuyết sắc văn này rõ ràng là một câu chuyện thuần ngược, nếu là tiểu ngọt văn thì đó là chuyện lưỡng tình tương duyệt, nhưng cái này thì là phạm pháp.
*lưỡng tình tương duyệt: biểu thị 1 tình yêu đẹp và hợp pháp giữa 2 người, khi mà cả 2 đều cảm thấy được yêu thương và hạnh phúc.
Nghĩ vậy, cậu nhỏ giọng thở dài, chuyện này thật sự rất khó nói. Cậu cũng không ngờ rằng việc hòa nhập vào thế giới tiểu thuyết lại phức tạp đến vậy, đã vậy còn có cả thể loại sắc văn.
【 Đây là phạm pháp đấy, tiểu cô nương còn nhỏ tuổi, chưa đủ vị thành niên, mà lại còn bị đưa đi nước ngoài nữa. Không được, vẫn nên nhắc nhở một chút thì tốt hơn. Tiểu cô nương chỉ có anh Đan ở bên cạnh, mà anh Đan thì lại bận rộn, hơn nữa còn là đàn ông, không thể hiểu biết hết được về tuổi dậy thì của con gái cũng không dạy cô cách cảnh giác với những kẻ có ý đồ xấu.】
Lộ Vân Nhĩ không có vẻ gì tốt lắm, trong lòng hắn ghi nhớ điều quan trọng, bởi vì hắn, anh Đan đã biến thành thụ chính trong tiểu thuyết sắc đam, hắn không thể chấp nhận được, hắn không thể để chuyện này xảy ra, hắn phải bảo vệ sự trong sạch của anh Đan.
Anh Đan thật sự rất tốt với hắn. Lúc ấy, khi hắn vừa bước chân vào giới giải trí, còn chưa suy nghĩ, hắn đã nói thẳng với gia đình rằng mình muốn tự phấn đấu, không muốn dựa vào quan hệ, vì vậy, anh Đan vẫn không biết rằng nhà hắn là nhà giàu số một. Từ khi còn là một người mới hắn đã tự mình cố gắng và nỗ lực đến bây giờ, với hắn mà nói anh Đan gần như là người thân của hắn.
Lộ Vân Nhĩ bắt đầu tự hỏi liệu mình có nên tìm cách để lộ một chút thân phận của mình hay không. Nếu làm như vậy, liệu người mà Tiểu Lục nhắc đến có kiêng kị một chút hay không?
Xe chạy đến ngầm gara. Lộ Vân Nhĩ đội mũ và đeo khẩu trang còn Lộ Hành Chu thì cúi đầu đi theo sau. Anh Đan đang đứng đó chờ bọn họ, khi nhìn thấy Lộ Vân Nhĩ, anh lập tức chạy nhanh đến nói: “Đến đây, đi đường này, bên kia có paparazzi.”
Anh lại nhìn về phía Lộ Hành Chu mỉm cười ôn hòa nói: “Có phải là Tiểu Hành không? Anh của em vừa mới nói với anh rằng em sẽ đi cùng cậu ấy, rất vui khi được gặp em.”
Lộ Hành Chu gật đầu, nhìn người đàn ông trước mặt, người này có vẻ ngoài ôn hòa, dáng người thật sự đẹp, vì là mùa hè, nên mặc áo rộng tay ngắn, nhưng cơ bắp trên người vẫn ẩn hiện, cơ ngực vừa nhìn đã thấy rõ ràng là người có luyện tập.
Nhưng không phải kiểu cơ bắp quá mức khoa trương, cơ bắp của y có đường cong mềm mại, chỉ cần đứng ở nơi đó cũng đủ khiến cho người khác có cảm giác an toàn.
Lộ Hành Chu luôn nhận thức rõ ràng về xu hướng của bản thân. Mặc dù Tư Đan không phải là kiểu người cậu thích, nhưng ai mà lại không thích ngắm nhìn những điều đẹp đẽ?
Lộ Vân Nhĩ nhìn thấy ánh mắt của Lộ Hành Chu sáng rực lên, rõ ràng là thích thú, hắn im lặng bĩu môi. Hắn cũng có cơ bắp mà, sao lại phải như vậy? Hắn lặng lẽ che chắn tầm mắt của Lộ Hành Chu, rồi hai người cùng đi theo sau Tư Đan.
Đến nơi thử vai, Lộ Vân Nhĩ ngồi bên cạnh đạo diễn. Đạo diễn nhìn về phía Lộ Hành Chu, không nói gì mà chỉ gật đầu.
Khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, buổi thử vai chính thức bắt đầu. Đây là lần đầu tiên Lộ Hành Chu xuất hiện công khai ở đây. Trước kia, cậu toàn ngồi xổm ngoài chờ người khác ra.
Cậu tò mò nhìn vào kịch bản trong tay, đây chính là kịch bản mà Lộ Vân Nhĩ mới đưa cho cậu.
Kịch bản này là tiêu chuẩn của dòng phim thăng cấp tiên hiệp, kể về một thiếu niên trên con đường thăng cấp, đánh quái vật và gặp gỡ định mệnh của mình, từ đó thuận lợi phi thăng.
Cốt truyện chủ yếu xoay quanh việc thăng cấp và đánh quái, với vai chính là thiên chi kiêu tử, đi trên con đường thuận lợi, gần như không gặp phải bất kỳ khó khăn nào. Cốt truyện khá trôi chảy, nhưng lại không có yếu tố kịch tính.
Dù rằng rất hấp dẫn, nhưng không tạo ra được cảm giác hồi hộp cho người xem.
Hiện tại đang phỏng vấn nhân vật nam chính. Lần này, ngoài những người trong ngành, còn có không ít người mới vừa mới bước chân vào lĩnh vực này.
Người này vừa tự giới thiệu xong, Lộ Hành Chu liền ngẩng đầu lên, thật sự là trùng hợp như vậy sao?
【A a a a, chính là người này, tiểu thế thân của anh mình !!】
Lộ Vân Nhĩ nghe thấy giọng nói này cũng bỗng nhiên ngẩng đầu lên. Người mới và Lộ Vân Nhĩ ánh mắt chạm vào nhau, hai người đứng từ xa nhìn nhau, còn Lộ Hành Chu bên cạnh thì yên lặng thêm phần phối âm cho cảnh này.
【 Giờ khắc này, hai người chạm ánh mắt nhau, cả hai nhìn chằm chằm đối phương, như thể ánh mắt họ xuyên qua thời gian và không gian. Lộ Vân Nhĩ không tự giác đứng lên, nhìn nam sinh trước mắt, không kiềm được mà hỏi: “Cậu, là cậu sao?" 】
Lộ Vân Nhĩ mới vừa ấp ủ tốt tâm tình nháy mắt bị đánh gãy, hắn tức giận nhìn Lộ Hành Chu bên cạnh, Lộ Hành Chu vẻ mặt kỳ quái chớp chớp mắt.
Lâm Cầm Ý không ngờ rằng Lộ Vân Nhĩ lại có mặt ở đây. Khi nhìn thấy gương mặt tinh tế, ôn hòa của Lộ Vân Nhĩ, hắn cảm thấy có chút tự ti, liền cúi đầu xuống.
Chu đạo diễn lại có chút hứng thú, ánh mắt sáng lên khi nhìn Lâm Cầm Ý. Khuôn mặt của người này thực sự có vài điểm giống với Lộ Vân Nhĩ, đặc biệt là sườn mặt. Tuy nhiên, khí chất của người này không phù hợp lắm với vai nam chính, nhân vật nam chính cần phải toát ra vẻ tự tin, kiêu ngạo và không sợ hãi.
Người này... Thoạt nhìn có hơi… Quá mức nội liễm. Tuy nhiên, khoảnh khắc vừa bước vào, trong nháy mắt thực sự rất giống với Lộ Vân Nhĩ.