Ánh mắt Lộ Vân Nhĩ dại ra, trong trang viên biệt thự lúc này chỉ có hai người bọn họ, Lộ Hành Chu và hắn. Các người hầu thì đang tranh thủ thời gian quét dọn khi họ ra ngoài, hoặc là khi họ không có ở nhà.
Thời điểm bọn họ ở nhà, các người hầu cơ bản sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ, trừ khi bọn họ gọi.
Khi lướt vài bài viết ở Lục Giang Giang, tâm tình của Lộ Vân Nhĩ lúc này thật vi diệu. Giọng nói của Lộ Hành Chu cũng đã im bặt, và hắn xác nhận được suy đoán của mình.
Xem ra khi nội tâm của Lộ Hành Chu nói về bọn họ thì thời điểm đó bọn họ mới có thể nghe thấy.
Mặc dù hiện tại không thể xác định được nội tâm chân thật của Lộ Hành Chu, nhưng có lẽ đó là sự thật. Nghĩ đến mấy năm qua, cả nhà đã xem nhẹ Lộ Hành Chu, Lộ Vân Nhĩ không khỏi cảm thấy một chút tuyệt vọng.
Tuy rằng hiện tại vô pháp xác định được sự chân thật trong tiếng lòng cậu ta, nhưng có lẽ tám phần là thật. Nghĩ đến mấy năm qua, cả nhà bọn họ đã xem nhẹ Lộ Hành Chu, Lộ Vân Nhĩ không khỏi cảm thấy một chút tuyệt vọng.
Tuy nhiên, so với những tình huống khó khăn của những nhân vật trong tiểu thuyết, trong lòng Lộ Vân Nhĩ vẫn có một chút an ủi. Ít nhất thì trong mấy năm qua, Tiểu Lục không phải chịu ủy khuất gì về mặt vật chất.
Nếu xác định Lộ Hành Chu là Tiểu Lục nhà bọn họ, thì... Bọn họ sắp gặp phải... Truy đệ hỏa táng tràng trong truyền thuyết???
Không được, Lộ Vân Nhĩ với vẻ mặt tinh tế tràn đầy kiên định, hắn phải nhanh chóng xác nhận điều này. Hiện tại, hắn sẽ gọi điện cho cha, nhưng không được, cha hắn trở về có thể sẽ không tin, Thẩm Đình Bách cùng cha hắn có quan hệ đặc biệt tốt, thậm chí còn đã cứu cha hắn.
Hiện tại lại nhớ đến việc cha hắn ở chung với Thẩm Đình Bách, Lộ Vân Nhĩ chợt giật mình, ôi, cha hắn bị ô uế rồi.
Ở trong giới giải trí, Lộ Vân Nhĩ cũng coi như là cái gì cũng đã đều gặp qua. Nói thế nào nhỉ, hắn đối với tình yêu đồng tính không có gì để chê bai và cũng không quan tâm cho lắm, nhưng khi nghĩ đến cha hắn, hắn thật sự không thể chịu đựng nổi!
Nghĩ vậy, hắn quyết định trước tiên sẽ đi làm xét nghiệm, sau đó sẽ nói với mẹ. Chờ đến khi kẻ giả mạo đó đến, hắn sẽ trực tiếp vạch trần tại chỗ. Hắn còn muốn thu thập chứng cứ, rốt cuộc không thể đi lên liền nói tiếng lòng của em trai tôi nói là do các người làm?
Trên lầu, Lộ Hành Chu đang tìm mua một số nguyên liệu nấu ăn có thể làm thức ăn vặt cho thú cưng. Cậu muốn tạo ra một nhóm bạn trong tự nhiên, đương nhiên, cũng muốn nhờ bọn họ chăm sóc cho Thẩm Đình Bách và Giang Minh Nguyệt một chút.
Đến lúc sau, khi vừa mới phục hồi một chút cốt truyện, cậu quyết định sẽ bắt đầu lại.
Khi cốt truyện đến lúc cao trào, cậu lại đi cứu mấy người anh ngu ngốc và ba mẹ của mình. Chỉ cần mang họ trở về, thì vẫn còn cơ hội.
Cốc cốc cốc…
Lộ Hành Chu từ trên giường bước xuống, mang dép lê mở cửa. Bên ngoài, Lộ Vân Nhĩ vừa liên lạc với bạn bè ở bệnh viện, mẫu DNA của mẹ hắn đã được bệnh viện quen biết của họ lưu giữ, trước đây, hắn đã để một phần tại bệnh viện để phòng trường hợp cần thiết, và bây giờ, vừa lúc có thể sử dụng, chỉ cần có mẫu DNA của Lộ Hành Chu là được.
Mở cửa, Lộ Hành Chu nhìn thấy Lộ Vân Nhĩ ở bên ngoài, cậu chớp chớp mắt. Lộ Vân Nhĩ hất cằm lên và nói: “Đi với anh.”
Lộ Hành Chu yên lặng lui về phía sau một bước, nghi hoặc nhìn Lộ Vân Nhĩ nhỏ giọng nói: “Đi đâu?”
Nếu không biết rằng Lộ Hành Chu có nội tâm hoạt bát như vậy, Lộ Vân Nhĩ thật sự sẽ nghĩ rằng Lộ Hành Chu đang sợ mình. Dù vậy, em trai hắn thật sự rất đáng yêu.
Nhìn bộ dáng ngoan ngoãn, đôi mắt to tròn, trước kia sao hắn lại không phát hiện ra em trai mình giống mẹ như vậy, thật sự rất ngoan rất đáng yêu.
Lộ Vân Nhĩ hiện tại đã nhận định Lộ Hành Chu chính là Tiểu Lục. Vì cảm thấy áy náy và muốn bù đắp tâm tình, hắn nhìn Lộ Hành Chu với ánh mắt đầy yêu thương, như thể có 800 tầng cảm xúc chồng chất.
Tuy nhiên, Lộ Hành Chu thật sự rất đẹp. Tống Khanh vốn nổi danh là mỹ nhân, mà Lộ Hành Chu lớn lên thực sự rất giống Tống Khanh. Chỉ có điều, cậu luôn cúi đầu, nên mọi người trong nhà chưa bao giờ nhìn cậu một cách kỹ lưỡng. Tống Khanh có diện mạo thiên hướng xinh đẹp rực rỡ, trong khi Lộ Hành Chu thường quá an tĩnh và kín đáo, nên chẳng ai nghĩ đến việc so sánh hai người với nhau.
Lộ Vân Nhĩ nội tâm si ngốc mà cười, trên mặt vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, hắn nói: “Cùng anh đi đến đoàn phim.”
Lộ Hành Chu càng cảm thấy nghi hoặc, rốt cuộc, giữa cậu và Lộ Vân Nhĩ thật sự không có thân thiết gì với nhau, mỗi lần Lộ Vân Nhĩ nhìn thấy cậu đều với vẻ mặt lạnh nhạt xem nhẹ cậu, giờ tự dưng lại bảo cậu đi theo cùng đến phim trường.
Lộ Vân Nhĩ nhìn Lộ Hành Chu vẻ mặt bình tĩnh nói: “Hôm nay trợ lý xin nghỉ, em đi cùng anh, anh sẽ trả tiền cho em.”
Lộ Hành Chu bừng tỉnh, điện thoại reo lên một tiếng, cậu nhìn vào màn hình điện thoại, số tiền hiện lên khiến cậu choáng váng mười vạn trăm vạn…
100 vạn?? Lộ Hành Chu biểu tình lập tức sinh động, đừng nói nữa, cậu lập tức dọn dẹp một chút, còn không phải là trợ lý sao? Hôm nay Lộ Vân Nhĩ chính là đại gia của cậu!!
Đến nỗi việc cậu làm trợ lý cho Lộ Vân Nhĩ có phải là một cách để Lộ Vân Nhĩ cố ý nhục mạ cậu hay không? Làm ơn đi, ai mà nhục nhã người khác rồi còn cho họ 100 vạn chứ!!
Vừa lúc, cậu cũng muốn tìm hiểu một chút về tình hình hiện tại của giới giải trí. Cậu đã nghĩ kỹ rồi, cậu phải làm biên kịch!
Trừ bỏ bát quái, cậu còn có một sở thích khác đó là xem một số văn chương đỏ mắt linh tinh khác.
Kỳ thật, cậu càng giống một đạo diễn hơn nhưng vấn đề là ngành này không phải không có tiền và không có mối quan hệ sao~
Lúc này, cậu cũng cảm thấy vui vì anh hai hiện tại không chán ghét cậu nữa. Cảm ơn trời đấtt.
Nhanh chóng thu dọn đồ, mang theo mũ và đi theo Lộ Vân Nhĩ, ra đến cửa thì ngừng lại ở bên ngoài, Lộ Vân Nhĩ kêu tài xế tiến vào.
Lên xe, xe bắt đầu chậm rãi chạy ra ngoài, khu vực này khá rộng, khu dân cư cách cổng lớn khá xa, nên cần phải lái xe mới đến được.
Sau khi xe ra ngoài, chạy trên đường phố, tòa nhà không nằm ở vùng ngoại thành mà ở nội thành. Đây là nhà cũ của Lộ gia, cũng là nhà chính.
Ngày thường khi nghỉ ngơi, cả gia đình sẽ đi đến trang viên ở vùng ngoại thành. Nơi này ngày thường chỉ có anh cả Lộ một mình ở lại. Ông bà nội thì thích sống ở tòa nhà bên thành phố núi, nơi có nhịp sống chậm rãi và không khí cũng như phong cảnh tốt hơn.Thỉnh thoảng, họ cũng sẽ quay về một lần. Còn về Lộ Khiếu và Tống Khanh, họ hàng năm đều bôn ba khắp nơi để tìm kiếm Tiểu Lục.
Có tin tức liền sẽ đi đến đó.
Những người khác tất nhiên cũng có những việc riêng, nhưng khi không có chuyện gì, họ thường sẽ trở về một chuyến.
Lần này, Lộ Vân Nhĩ ở lại nhà cũ cũng vì hắn sẽ tham gia buổi thử vai tiếp theo tại Đế Đô, mà nhà cũ lại rất gần đó, nên hắn liền về đây.
Về phần buổi thử vai, đương nhiên không phải hắn thử vai, vai diễn của hắn đã được định sẵn rồi. Nhưng vì bộ phim này hắn cũng coi như là một người đầu tư, nên đã bị đạo diễn và biên kịch kéo đến xem buổi thử vai của những người khác.
Ban đầu, hắn không định đi, nhưng vừa mới đây, hắn đã thay đổi chủ ý. Hắn thật sự rất sốt ruột muốn biết Lộ Hành Chu có phải là Tiểu Lục hay không, và liệu anh cả cùng với số phận bi thảm của hắn có thật sự đúng như vậy hay không.
Lộ Hành Chu ngồi yên lặng bên cạnh Lộ Vân Nhĩ, tay gõ chữ, thuận tiện nhờ quản gia nhận đồ cậu mới vừa mua.
Chờ cậu trở về, cậu sẽ bắt tay vào làm. Tay nghề của cậu rất tốt. Trước đây, vì muốn tiếp cận tiểu hoa và đỉnh lưu có drama tình yêu, cậu đã khổ luyện tay nghề và nằm vùng trong một cửa hàng thú cưng vì nghe nói, tiểu hoa và đỉnh lưu chính là đã đưa thú cưng của họ đến đây và câu chuyện tình yêu bắt đầu từ lúc đó.
Kết quả là tay nghề của cậu đã được luyện thành và cậu cũng đã thành công được tuyển. Nhưng cậu lại ngồi xổm ở đó chụp hình chó con của tiểu hoa cùng mèo của đỉnh lưu vượt giống loài yêu nhau…
Mà vì tình yêu này, tiểu hoa và đỉnh lưu đã trực tiếp đánh nhau tại cửa hàng. Cả hai đều cho rằng thú cưng của đối phương đang câu dẫn tiểu khả ái nhà mình, mà đồ ăn vặt cậu làm quá ngon, chó con của tiểu hoa cùng mèo của đỉnh lưu vì tranh giành đồ ăn mà đánh nhau, hai bên gia chủ chưa kịp ngăn chặn tình yêu vượt giống loài này thì nó đã tan vỡ, một miêu một cẩu ghét nhau như chó với mèo.
Sau đó, tiểu hoa và đỉnh lưu còn gửi cho cậu một khoản tiền cảm ơn nữa.