Có lẽ là cảm thấy bầu không khí trò chuyện của cha mẹ rất vui vẻ nên Bạch Chí Nghị và Bạch Vũ Linh cũng cười khanh khách với hai người bọn họ.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam, mỗi người ôm một đứa, hôn lên má chúng.

Cuối hè.

Kì thi tháng tám, tháng chín bắt đầu công bố bảng xếp hạng.

Bạch Vĩnh Hoà và Bạch Mễ Đậu đều có tên trên bảng.

Thi qua, thân là tú tài cũng coi như là có tư cách dự thi kì thi vào mùa thu năm sau, có thể tham gia kì thi hương.

Hai người vui sướng trong lòng, lại bắt đầu chuẩn bị cho kì thi năm sau, càng chăm chỉ học hàng hơn lúc trước.

Mấy ngày nay, Bạch Lập Hạ lại không vui.

Trước đó Khương Hoán Nhuận đã nói, đến tháng tám thi xong sẽ trở về, nhưng bây giờ đã đến cuối thu, nhưng mãi vẫn không thấy bóng dáng đâu.

Thậm chí Bạch Lập Hạ còn đến trạch viện ở phía tây ở Khương gia một chuyến, nhưng cũng không thấy bóng dáng Khương Hoán Nhuận đầu, chỉ đành hỏi người trông nhà xem có thể có được chút tin tức không.

Người trông nhà nhận ra Bạch Lập Hạ, cũng nói thật, Khương gia đã đến tỉnh thành ở từ mùa Xuân, không biết khi nào mới trở về.

Nhận được câu trả lời như vậy, vẻ mặt Bạch Lập Hạ càng nặng nề hơn, siết chặt túi bình an trong tay.

Chớp mắt đã đến tháng mười, ngày cuối thu đầu đông, dậy sớm có thể nhìn thấy từng lớp sương mù thật dày.

Mấy ngày nay, Bạch Lập Hạ vô cùng bận rộn.

Việc bên trà viên vừa mới xử lý xong, còn rất nhiều việc còn chưa xong, mấy ngày nay Bạch Thạch Đường ngày ngày ở trà viên, cho nên mấy chuyện ở cửa hàng, gần như đều là do Bạch Lập Hạ xử lý.

Vả lại vào mùa thu, điền sản trong nhà đều đã chia cho mấy tỷ đệ, mỗi người được một trăm mẫu ruộng.

Nhưng Bạch Thuỷ Liễu, Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu tự nhận bản thân không ám hiểu việc quản lý điền sản, nên uỷ thác chuyện này cho Bạch Lập Hạ.

Bạch Lập Hạ cảm thấy mấy tỷ đệ tín nhiệm cô bé, nên vỗ ngực đồng ý, nói là nhất định sẽ giúp đỡ.

Mà những điền sản đó, hiện tại đều giao cho thôn trang đến quản lý, thôn trang cũng gửi địa tô thu được từ mùa thu năm nay đến huyện thành, đổi thành tiền bạc giao cho Bạch Lập Hạ.

Những chuyện này, vốn thôn trang có thể xử lý tốt, chỉ là năm đầu Bạch Lập Hạ tiếp nhận những chuyện này nên cũng muốn đi theo thôn trang quan sát, xem việc lớn việc nhỏ trong thôn trang xử lý như thế nào.

Việc làm ăn trong nhà càng ngày càng lớn, về sau nhất định sẽ không chỉ có một điền trang, làm quen các công việc trước, coi như là chuẩn bị trước.

Vả lại vì thuận tiện, Bạch Lập Hạ dẫn theo hai người hầu nhỏ, một nha hoàn đồng hành cùng mình.

Xe ngựa đi về phía điền trang.

Bên ngoài trời rét đậm, trong xem khá ấm áp, hơn nữa xe ngựa lắc lư khiến Bạch Lập Hạ có hơi thấm mệt, cô bé dựa vào gối, đắp chăn nhắm mắt dưỡng thần.

Xe ngựa đột nhiên dừng lại.

Bạch Lập Hạ cũng mở mắt ra, nhìn về phía nha hoàn Tiểu Vân ở bên cạnh: "Sao lại dừng lại vậy?"

"Để tì tử đi xem." Tiểu Vân vén rèm đi xuống.

Một lúc sau lại lên xe ngựa, thấp giọng hỏi: "Trên đường đụng phải một vị thư sinh, nói là trên đường về quê bị trộm hết tiền bạc, đành phải đi bộ về huyện thành, hiện tại giày đều đã bị mài mòn, thật sự không đi nổi nữa, thấy xe ngựa của chúng ta liền hỏi chúng ta có tiện đường cho hắn đi nhờ một đoạn hay không."

"Hiện tại chúng ta đến điền trang, còn hắn muốn về huyện thành, sợ là không thuận đường." Bạch Lập Hạ ngừng một chút, nói: "Hỏi hắn, xem hắn có vội không, nếu không vội thì có thể đi cùng chúng ta đến điền trang, đợi ta xong việc sẽ cho hắn đi nhờ về huyện thành."

Nếu là thư sinh, không phải đi học thì là đi thi, ra ngoài cũng không dễ dàng gì.

Vả lại vừa nghe thấy thân phận thư sinh, Bạch Lập Hạ liền nhớ đến Khương Hoán Nhuận đã lâu không có tin tức gì, đáy lòng lại càng mềm mỏng vài phần.

Tiểu thư nhà mình phân phó như vậy, Tiểu Vân gật đầu đáp ứng, sau đó đáp lại chàng thư sinh với bộ quần áo nhuốm bẩn, đầu tóc có chút bù xù ở bên ngoài.

Thư sinh thấy đối phương đồng ý cho mình đi nhờ đến huyện thành, mặc dù nói là muốn đến nông trang một chuyến, nhưng cũng vội vàng gật đầu: "Đa tạ, đa tạ tôn giá có thể cho ta đi nhờ." "Tiểu thư nhà ta nhân từ, ngươi cũng không cần phải khách khí như vậy." Tiểu Vân nói: "Chỉ là nam nữ khác nhau, không tiện lắm, có lẽ ngươi phải ngồi cùng phu xe."

"Không sao, tiểu sinh quấy rầy tôn giá trong lòng đã áy náy lắm rồi, không dám quấy rầy thêm nữa." Thư sinh cung kính hành lễ, liên tục nói cảm ơn.

Tiểu Vân bảo phu xe chiếu cố chàng thư sinh trông có chút nho nhã này một chút, rồi lên xe ngựa, hầu hạ cho tiểu thư nhà mình.

Mà thư sinh ngồi cùng phu xe, sau khi do dự một lúc, liền chắp tay hướng vào trong xe: "Tiểu sinh đa tạ tiểu thư, ân trọng như vậy, đợi sau khi tiểu sinh về nhà, nhất định sẽ trọng tạ…"

"Vị thư sinh này thật là khách khí." Tiểu Vân nghe thấy lời thư sinh nói, hé miệng cười, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Bạch Lập Hạ, liền ngẩn ra: "Tiểu thư…"

Bạch Lập Hạ cắn môi, ngón tay run rẩy, vén rèm trước xe lên.

Mà thư sinh bên ngoài đang chắp tay nói lời cảm ơn, thấy rèm đột nhiên bị vén lên, giật mình đến mức ngẩn ra, lời còn chưa nói xong đã nuốt xuống.

Khi nhìn thấy rõ khuôn mặt trước mắt mình, lại càng sửng sốt, biến sắc.

Vành mắt Bạch Lập Hạ đỏ bừng, một lúc sau mới thốt ra một câu: "Ngươi, gạt người…"

Rõ ràng là nói thi xong sẽ trở về thăm cô bé.

"Ta…" Khương Hoán Nhuận nghẹn lời, đầu tiên là lắc đầu như trống lắc, sau lại cảm thấy không ổn, lại như ma xui quỷ khiến gật đầu, lại cảm thấy không ổn liền dứt khoát cúi đầu, không có bất kì động tác nào nữa.

Khương Hoán Nhuận xấu hổ, nhéo ngón tay mình đến trắng bệch.

Ông trời đúng là cố ý mà.

Lần nào cũng gặp Bạch Lập Hạ trong lúc hắn quẫn bách nhất, để cho người hắn thích nhìn thấy một mặt chật vật nhất của mình.

Bạch Lập Hạ thấy hắn như vậy, mím môi, khịt mũi, thuận tay đưa gối mình đang dựa dịch sang bên cạnh.

"Bên ngoài lạnh, vào đây ngồi đi."

"Tiểu Vân, rót trà nóng đi."

Giữa năm nay Tiểu Vân mới đi theo hầu hạ cho Bạch Lập Hạ nên không biết Khương Hoán Nhuận, nhưng tiểu thư nhà mình đã phân phó như vậy, vả lại nhìn hai người hình như cũng đã quen biết từ lâu, nên mới mời Khương Hoán Nhuận ngồi trong xe, rồi bưng cho hắn một chén trà nóng.

Khương Hoán Nhuận nhận chén trà, cầm bằng hai tay, một lúc lâu mới nhấp một ngụm.

Bạch Lập Hạ vén rèm cửa sổ, phân phó người hầu cưỡi ngựa đi theo ở bên ngoài: "Đến thôn trang nói với trang đầu một tiếng, hôm ta ta tạm thời có chút việc, không đến thôn trang nữa, hai ngày nữa ta lại đến làm phiền."

Sau đó lại phân phó phu xe: "Về huyện thành."

Được phân phó, một người hầu đến thông trang, người còn lại thì đi theo Bạch Lập Hạ đến huyện thành.

Đến huyện thành, Bạch Lập Hạ đưa Khương Hoán Nhuận tìm một nhà khách để dừng chân, sau đó đến Linh Lung Các tìm một bộ quần áo và giày dép hắn có thể mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play