Xem ra sau này vẫn phải nghĩ cách, để mấy đứa nhỏ bớt một chút tư tưởng trách nhiệm như vậy, trong lòng nhớ đến vui chơi nhiều một chút mới được.
Không thì, nhìn cảm thấy thật sự xót xa trong lòng.
Tô Mộc Lam suy nghĩ tìm cách sau này làm sao giải quyết vấn đề này, một bên cầm gáo gỗ múc nước, lấy tro than sạch sẽ đến, chuẩn bị chà xát sạch sẽ dầu dính ở lòng heo.
Rửa bằng nước sạch, tro than xoa bóp, rửa bằng nước sạch, lại xoa bóp bằng tro than, lại rửa tiếp bằng nước sạch...
Sau nhiều lần làm đi làm lại, dầu vốn dĩ dính ở lòng heo có thể nói được rửa vô cùng sạch sẽ, một chút mùi cũng không có.
Tô Mộc Lam có chút vừa lòng, lại qua hai lần nước, lật phần lòng heo lại, tuy nói rằng bên trong ăn thơm ngon, nhưng dầu không tốt đối với cơ thể phải loại bỏ sạch sẽ một chút.
Dầu mỡ trơn tay, cạo rất tốn công, Tô mộc Lam đành phải nín thở, hết sức tập trung, đến nỗi Phùng Thị ở bên ngoài gọi cô vài tiếng cũng không nghe thấy.
“Nương Thủy Liễu!” Phùng thị thấy thế, dường như dùng hết sức, lớn tiếng gọi một câu.
Âm thanh này, cuối cùng khiến Tô Mộc Lam phục hồi lại tinh thần, cũng dẫn đến mấy người phụ nữ trở về nhà sớm làm cơm cho gia đình, nhao nhao quay đầu lại xem Phùng thị gọi Tô Mọc Lam rốt cuộc để làm gì.
Trong số đó, bao gồm cả Trương thị.
Mới từ trong ruộng làm việc về, lại chui vào trong vườn rau hái đậu, dưa chuột, cà chua và mấy thứ gì đó, mệt đến thắt lưng không thẳng nổi, nên đặt giỏ trúc ở trên đất, lau mồ hôi trên trán một lượt: “Này, Phùng tẩu tử gọi Tô thị để làm gì thế?”
“Không biết.” Một người phụ nữ họ Trịnh coi như có quan hệ không tồi cùng Trương thị, lắc đầu: “Nhưng mà, ta nghe nói hai ngày trước Phùng thị đứng trước của nhà Tô Thị, nói một hồi đạo lý với Tô thị.”
“Vì sao?” Trương thị mở to hai mắt nhìn: “Không lẽ... Tô thị này không lên tiếng, để Phùng tẩu tử nói như vậy?”
“Sao có thể lên tiếng, Phùng thị trong thôn chúng ta là phú hộ, nhà mẹ đẻ lại có tiền, nhà chồng thì che chở, đầu óc Tô thị kia lại không hỏng, đương nhiên không dám lên tiếng.”
Trịnh thị nói tiếp: “Hơn nữa, Phùng thị nói cũng không sai, Tô thị kia có chút quá đáng, chẳng qua bán khoai lang sấy dẻo kiếm được mấy đồng, liền bữa bữa ăn thịt ăn trứng gà, tưởng gia đình mình là địa chủ à?”
“Theo ta thấy, Phùng thị nói vài câu vẫn còn nhẹ, nếu là ta nói, phải chửi ầm ầm vào mặt một trận mới được, cũng không nghĩ tiền kiếm khó khăn bao nhiêu, chỉ nghĩ ăn uống, nhưng mà còn tương lai sau này...”
Trương thị đột nhiên có chút hưng phấn.
Mấy ngày trước Phùng thị khó dễ Tô Mộc Lam, Tô Mộc Lam còn không dám lên tiếng, lúc này Phùng thị ở đây gọi Tô Mộc Lam, khẳng định lại muốn nói một hồi đạo lý với nàng ta, Tô Mộc Lam lúc này khẳng định vẫn không dám lên tiếng, chỉ có thể cam chịu.
Tưởng tượng tiện nhân bắt nạt trên đầu nàng ta cũng bị người ngoài chỉ vào mũi mắng, lúc đó còn không dám cãi lại, chóp mũi Trương thị có chút đỏ, đi lên phía trước vài bước, chuẩn bị xem náo nhiệt.
Trịnh thị hiển nhiên cũng dự định như vậy, cầm sọt tre đựng rau trong tay, vô cùng thích thú xem.
Mà bên này, Tô Mộc Lam phục hồi lại tinh thần, thả lòng heo đang cầm trong tay xuống, đi đến góc tường sân, nhìn Phùng thị bên ngoài tường sân: “Phùng tẩu tử có việc?”
Mấy ngày nay, ăn cơm đều đem vào trong nhà ăn, người bên ngoài hẳn cũng không nhìn thấy nhà bọn họ ăn cái gì mới đúng.
Phùng thị sẽ không phải lại muốn nhắc nàng nên tiết kiệm một chút đi...
Nhớ tới lần thể hiện trước của Phùng thị, Tô Mộc Lam lại có chút cười không thành tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT