"Nói không sai." Lúc này Khương Hoán Nhuận mới lấy lại chút tinh thần, lại ngồi ở phía sau án thư, nhấc bút lông vừa rồi lên.
Chỉ cần hai ngày, hắn đã sắp học xong bài học, đến lúc đó hắn có thể nói với nương chuyện hắn muốn ra ngoài dạo chơi.
Khương Hoán Nhuận tính toán trong lòng, khoé miệng không tự chủ được mà nhếch lên.
Mấy ngày nay bận rộn gần như từ sáng đến tối, nhìn bằng mắt thường có thể thấy Bạch Lập hạ đã gầy đi, ngay cả mắt cũng có chút thâm.
Cũng bởi vì mấy ngày bận rộn, Bạch Lập Hạ cảm thấy bản thân đã làm được không ít việc trong cửa hàng, cũng đã rất nhiều việc trong cửa hàng, có thể nói là tràn đầy cảm giác đạt được thành tích.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam thấy thế, mặc dù rất thương Bạch Lập Hạ vì vất vả, nhưng lại cảm thấy con cái trưởng thành chung quy vẫn phải bắt đầu gánh vác trách nhiệm trong cuộc sống, cũng chỉ có thể để cô bé tự làm việc mình muốn làm.
Nhưng họ vẫn khuyên Bạch Lập Hạ, bảo cô bé không cần phải đi giao hàng nữa, chỉ cần ở cửa hàng làm những việc như tiếp đón khách, sắp xếp hàng hoá là được.
Bạch Lập Hạ lại cảm thấy giao hàng không mệt chút nào, chỉ là khi giao hàng thì khó tránh khỏi việc phải chạy đến khắp nơi, nàng thân là một cô nương, ít nhiều vẫn có chút bất tiện, cũng dễ khiến cho cha mẹ lo lắng.
Cho nên Bạch Lập Hạ cũng nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, chỉ làm việc trong cửa hàng, đi theo các nhân viên học cách tiếp đón khách hàng và bán vải vóc.
Cố Vân Khê rảnh rỗi liền đến thăm Bạch Lập Hạ.
Lúc đến, thấy Bạch Lập Hạ đang giới thiệu vải vóc cho một người phụ nữ dẫn theo con gái.
"Phu nhân có làn da trắng nõn, vị tỷ tỷ này cũng có làn da mịn màng, nếu dùng chất liệu này làm áo choàng, không những không bị dính nước, dễ giặt giũ sạch sẽ mà còn khiến cho người mặc toát ra khí chất."
Bạch Lập Hạ cười nói: "Màu sắc như thế này, nếu có phong thái bình thường thì quả thực có hơi kén người, nhưng như vậy cũng không cần phải may thành quần áo ta thấy chất liệu này nên là của phu nhân và tiểu thư, thật sự rất hợp."
Hai mẹ con được khen nên cũng rất vui, thấy chất liệu đó thật sự có kết cấu mềm mại sáng bóng, màu sắc cũng diễm lệ, nếu dùng để may áo choàng thì thật sự rất đẹp, liền muốn mua một xấp vải, muốn mang về may thành hai bộ để mặc thay phiên.
Bạch Lập Hạ vừa phân phó tiểu nhị bên cạnh đi lấy hàng để đóng gói, vừa dẫn hai mẹ con đến quầy thanh toán tiền.
Thấy Bạch Lập Hạ đã làm việc xong, Cố Vân Khê mới đi đến trước mặt: "Không tệ nha, ta đã đứng ở đây một lúc rồi, ta thấy tỷ cũng đã bán được mấy xấp vải rồi đấy."
"Cũng tạm được, hôm nay buôn bán rất được, người đến quán rất nhiều." Bạch Lập Hạ kéo Cố Vân Khê đến khi ngồi nghỉ uống trà: "Hôm nay sao muội lại có thời gian mà đến đây vậy?"
Mấy ngày trước, Lục Văn Tình đưa tin tốt đến, Cố Vân Khê vô cùng vui mừng, liền vội vàng chuyển về nhà ở.
Mấy ngày nay, suốt ngày ở cùng Lục Văn Tình, ân cần hỏi han, sợ nàng bận, mệt, khát và đói.
Người bên ngoài nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Cố Vân Khê đều trêu ghẹo cô bé, nói may mà mọi người đều biết trong bụng Lục Văn Tình đang mang thai tiểu đệ đệ tiểu muội muội của cô bé, nếu không biết chắc còn tưởng rằng đứa bé trong bụng của Lục Văn Tình là con của cô bé.
Cố Vân Khê đối diện với những lời trêu ghẹo như vậy cũng không tức giận, ngược lại còn cười haha: "Đứa bé trong bụng của nương ta là tiểu đệ đệ tiểu muội muội của ta, là người thân của ta, không khẩn trương sao được chứ?"
Về sau cô bé cũng có thể giống như Bạch Lập Hạ, có đệ đệ muội muội đi theo phía sau.
Chỉ cần Cố Vân Khê nghĩ đến chuyện này là cảm thấy vô cùng thoải mái.
"Hôm nay mợ ở nhà với nương, ta nghĩ mấy ngày rồi chưa gặp tỷ nên đến đây thăm tỷ." Cố Vân Khê quan sát xung quanh: "Ta cũng muốn đến để xem có chất vải nào hợp để may quần áo cho đệ đệ muội muội không, để ta mua một ít."
Bạch Lập Hạ nghe thấy vậy, liền hé miệng cười: "Mới có mấy tháng, muội đã nghĩ đến những thứ này rồi sao? Ta đoán Lục thẩm thẩm cũng sẽ chuẩn bị đấy, đến lúc đó chuẩn bị nhiều rồi, không dùng được không nói, mà rất lãng phí."
"Đồ nương chuẩn bị với đồ của ta chuẩn bị có thể trùng và lãng phí, nhưng tấm lòng lại khác nhau." Cố Vân Khê bĩu môi: "Dù sao ta cũng mặc kệ, ta sẽ chuẩn bị những thứ ta muốn chuẩn bị."
Thật buồn cười, nhiều năm như vậy rồi trong nhà mới có thêm một đứa trẻ, đây chính là đệ đệ hoặc muội muội của nàng, tuyệt đối không thể qua quýt và uỷ khuất.
"Được được, tấm lòng của muội là quan trọng nhất." Bạch Lập Hạ cũng không phản bác nữa, chỉ dẫn Cố Vân Khê đi xem vải vóc.
Chất vải cho trẻ sơ sinh không cần phải đắt tiền, cũng không cần phải có màu sắc diễm lệ, hoa văn phức tạp, mà chỉ cần có kết cấu tinh tế mềm mại, và dễ hút nước là được.
Hai người đã chọn được một ít, Cố Vân Khê lại đến chỗ khác xem chất vải khác.
Bạch Lập Hạ thấy ánh mắt của cô bé dừng ở trên xấp vải màu xanh khói, liền bật cười: "Nếu chọn vải cho Cố thúc thúc, màu này có hơi nhạt đúng không?"
"Cũng được, nếu mặc nhìn sẽ trẻ hơn một chút." Cố Vân Khê cầm xấp vải lên, nhìn kỹ một chút: "Chất vải cũng không tệ, hẳn là cũng rất bền." Bền?
Bạch Lập Hạ chớp mắt.
Cố gia giàu có, mua vải may quần áo chắc cũng không cần phải để ý chuyện bền hay không bền chứ.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, đã tự chọn vải, có lẽ là muốn tự tay may, đến lúc đó tất nhiên sẽ hy vọng người mặc quần áo có thể mặc lâu hơn một chút.
Bạch Lập Hạ không nghĩ nhiều, thấy Cố Vân Khê muốn chọn vải để may quần áo cho Cố Tu Văn nên cũng ở bên chọn cùng.
Đến buổi trưa, hai người lại gọi Bạch Trúc Diệp đến quán lẩu gần đó ăn trưa.
Tên của quán lẩu cũng đã được chọn, biển hiệu của Nhất Phẩm Hương cũng đã được treo lên.
Lúc này đang là buổi trưa, trong Nhất Phẩm Hương người ra vào nhộn nhịp.
Đã lâu rồi ba tỷ muội không ăn cơm cùng nhau nên muốn náo nhiệt một phen, họ không cho tiểu nhị sắp xếp phòng riêng cho bọn họ mà chỉ tìm một cái bàn trống ở trên lầu để ngồi.
Họ muốn ăn lẩu uyên ương, một nửa cay, một nửa là súp nấm, lại gọi một ít thịt dệ, cá viên, huyết vịt, ruột vịt và các loại rau nấm.
Vào mùa đông, cùng nhau vây quanh nồi lẩu nóng hổi, ba người vừa nói vừa cười, ăn uống vui vẻ.
Tiểu nhị của Nhất Phẩm Hương cũng nhận ra ba tỷ muội này, ở bên cạnh thêm trà đưa nước, phục vụ vô cùng chu đáo.
Đến khi ba người ăn xong, thu dọn đồ đạc chuẩn bị về Linh Lung Các mới nhìn thấy có mấy tiểu nhị vây quanh một cái bàn.
Dường như vẫn còn đang thương lượng chuyện gì đó.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" ba người Bạch Lập Hạ giương mắt nhìn.
Nhưng vị trí bọn họ ngồi ở bên trong, lại còn có giàn heo che chắn, hơn nữa những người khác cũng đang xem náo nhiệt, ba người bọn họ căn bản không nhìn thấy gì cả.
Có tiểu nhị tới thu dọn đồ, đáp: "Cũng không có chuyện gì đặc biệt, có hai người đến ăn cơm, sau khi ăn xong thì phát hiện không mang tiền, cũng không biết là bị mất hay là lúc ra ngoài quên mang theo tiền, lúc này đang thương lượng xem trả tiền như thế nào."
"Các tiểu nhị không nắm chắc chủ ý, lúc này đang đi mời Hồng chưởng quầy, xem nên xử lý như thế nào, bất quá trước khi chuyện này được giải quyết, người này phải ngồi yên ở đây mới được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT