Thấy bộ dạng của Thiệu An Bình vô cùng nóng vội, khiến cho Tề thị cảm thấy không hiểu gì cả.

"Con đang muốn làm cái gì? Tại sao ta càng nghe càng không hiểu gì cả vậy."

"Ôi trời, không có gì phải hiểu cả, nương liền dọn dẹp một chút đi, chúng ta đi dạo một vòng các cửa hàng trong huyện thành xem có đồ gì tốt để mua hay không, sau đó nhanh chóng đi cầu hôn cho con đi."

Thiệu An Bình liên tục thúc giục.

"Cầu hôn sao, trời, ta còn tưởng là chuyện gì…." Khoan đã, cầu hôn?

Tề thị sửng sốt, nước trà trong miệng không nuốt xuống được, lập tức sặc khiến nàng ho khan một lúc lâu, nước mắt gần như sắp rơi xuống, không đợi nàng hồi phục lại hô hấp thì liền vội vàng hỏi: "Đi nhà ai cầu hồn?"

"Tất nhiên là đi nhà nữ tử mà con vừa ý rồi, nhà của Bạch Thủy Liễu." Thiệu An Bình trả lời chi tiết.

Bạch Thủy Liễu….

Tề thị lẩm bẩm cái tên này hai lần, sau đó khẽ gật đầu: "Hình như có chút ấn tượng, có vẻ như La đầu bếp đã từng nhắc tới, nói là tuổi tác không lớn nhưng kỹ năng nấu nướng lại rất tinh xảo, thời gian dài hơn thì chắc chắn sẽ trở thành châu báu."

"Lần này đến phủ thành thì ta vốn dĩ còn muốn đi gặp vị Bạch Thủy Liễu này một lần, nhìn xem có giống như lời mà La đầu bếp đã nói hay không, tư chất thông minh, lại chăm chỉ hiếu học."

"Tất nhiên là như thế rồi, hơn nữa còn là người hiền lành, tướng mạo đoan trang, ôn nhu hiền hậu, cho dù là nói chuyện với ai cũng đều ôn hòa nhỏ nhẹ, quả thực là một người vô cùng tốt."

Thiệu An Bình thấy Tề thị nhắc tới điểm tốt của Bạch Thủy Liễu thì liền thao thao bất tuyệt lên: "Hơn nữa gia đình của nàng ấy cũng vô cùng hòa thuận, cha nương ân ái, mấy đệ đệ và muội muội cũng chung sống hòa hợp với nhau, trong mắt con thì có thể nói là không hề có khuyết điểm nào cả."

"Cô nương tốt như vậy mà lại coi trọng con sao?" Tề thị không thể tin nổi nhìn Thiệu An Bình: "Vẻ ngoài của con không hề nổi bật, kỹ năng nấu nướng cũng không được, làm việc gì cũng có thiếu sót, nếu thật sự có ưu điểm gì thì có lẽ chỉ có việc con tự mình hiểu được bản thân và làm việc cũng coi như là cần cù mà thôi."

"Có lẽ nào…."

Tề thị nhướng mày: "Con sẽ không tự lộ thân phận, nói bản thân là thiếu chủ của Hồng Vận Lâu, hứa sẽ cho cô nương nhà người ta một đống tiền bạc gì đó, nên cô nương đó vì để sau này trong nhà có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn, vì vậy mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà đồng ý với con đấy chứ?"

"Không có chuyện này!" Thiệu An Bình liên tục xua tay: "Thủy Liễu chưa bao giờ biết thân phận của ta, còn nói là nếu trong nhà của chúng ta quá nghèo khổ thì cũng không sao, nàng có tay nghề, sau này sẽ cùng ta kiếm tiền, hơn nữa phụ mẫu của Thủy Liễu cũng cực kì có năng lực, việc buôn bán trong nhà cũng vô cùng rực rỡ, ngày nào cũng thu vào một đấu tiền bạc đấy, chưa chắc đã coi trọng Hồng Vận Lâu của chúng ta đâu." Tề thị bắt đầu gãi lỗ tai.

Của cải dày dặn đến mức xem thường cả Hồng Vận Lậu, người lại tốt, lại vừa có kỹ năng nấu nướng….

Tề thị cảm thấy bản thân có chút không thể hiểu được, cô nương tốt như thế sao lại coi trọng nhi tử nhà mình được.

"Con không phải đang lừa gạt ta chứ, cô nương kia thật sự coi trọng con sao, đồng ý cho con đến nhà cầu hôn hả?" Tề thị vẫn là không thể tin được.

"Không lừa nương, con cam đoan." Thiệu An Bình lớn tiếng nói: "Con cũng là vừa lúc sáng sớm nay mới nhận được câu trả lời của nàng ấy, liền vội vàng đi ngay lên huyện thành, trùng hợp là nương cũng đã tới rồi thì chúng ta cũng đừng chậm trễ thời gian nữa, nhanh chóng đi thôi."

"Nói cũng có chút đạo lý."

Tề thị gật đầu: "Ngộ nhỡ Thủy Liễu chỉ là đầu óc nóng lên mới đồng ý việc này thì chúng ta phải rèn sắt khi còn nóng, nhanh chóng định ra việc này mới được, miễn cho lúc sau cô nương kia lại đổi ý."

"Con đi ra bên ngoài chờ một lúc, ta dọn dẹp một chút rồi đi."

"Vừa lúc, con nhanh chóng gọi người hầu dậy đi, tất cả phải nhanh chóng rời giường, cũng thuận tiện hỏi thăm tiểu nhị của quán trọ một chút, xem bên trong huyện thành có những cửa hàng nào tốt nhất để chúng ta đi mua thêm vài thứ."

"Đứa nhỏ này, con cũng không nói sớm chuyện này cho ta biết để còn chuẩn bị mang theo một ít thứ tốt trong nhà đến đây, bây giờ chỉ có thể mua ở đây thôi, cũng không biết bên trong huyện thành này có thứ gì tốt không nữa."

"Ôi, đã đến lúc này thì nói mấy chuyện này cũng không có tác dụng gì cả, có cái gì thì mua cái đó đi, mua nhiều hơn một chút thì cũng có vẻ như nhà chúng ta không tùy tiện lắm…."

Tề thị đứng tại chỗ cằn nhằn một lúc, còn Thiệu An Bình thì đã sớm chạy nhanh như chớp ra khỏi phòng, vội vàng đi gọi người hầu dậy, sau đó nhanh chóng thu dọn, lại vội vàng làm theo lời nói của Tề thị, đi hỏi thăm các loại cửa hàng ở bên trong huyện thành.

Thuận tiện cũng dặn quán trọ nhanh chóng chuẩn bị một ít cơm canh đơn giản để lót bụng trước.

Tuy rằng Thiệu An Bình cảm thấy ăn cơm sáng bây giờ là một chuyện cực kì lãng phí thời gian, và cũng vô cùng không muốn chậm trễ thời gian như này.

Nhưng bây giờ phải đi mua sắm đồ vật, rồi lại phải chạy tới thôn Bạch gia, thì lúc đến đó cũng đã gần giữa trưa rồi, nếu bụng đói kêu vang, sắc mặt không tốt thì sẽ lưu lại ấn tượng không được đẹp cho mọi người về gia đình của hắn.

Dù sao cũng là đến nhà cầu hôn, nhất định phải để ý bề ngoài một chút.

Và tiểu nhị của quán trọ thấy Thiệu An Bình sốt ruột thúc giục như vậy nên cũng vội vàng chuẩn bị một số đồ ăn sáng nhẹ như bánh hành và cháo trắng.

Mọi người cũng không cần vào phòng dùng cơm nữa mà đứng ở sảnh lớn tầng một ăn như hổ đói.

Bộ dạng gió cuốn mây tan kia khiến cho tiểu nhị của quán trọ há hốc mồm.

Ngay cả chưởng quầy của quán trọ cũng tấm tắc kì lạ: "Hôm qua lúc đến đây thì nhà này mọi việc đều rất quy củ, cũng cực kì chú ý đến thể diện, ngay cả mấy đồ ăn mà chúng ta dùng nguyên liệu đã qua đêm để nấu ra mà cũng có thể nếm ra được, gọi năm món ăn mà gần như chỉ hơi động đũa mấy miếng, bây giờ thì lại ăn như quỷ đói vậy."

"Có lẽ là bởi vì hôm qua ăn quá ít, hôm nay thức dậy thấy quá đói bụng nên mới như vậy đi."

Tiểu nhị của quán trọ cười ha ha: "Nhưng mà cũng không sao, cho bạc đủ là được."

"Vậy cũng đúng." Chưởng quầy đối với chuyện này thì vô cùng tán thành.

Vị phu nhân này vừa nhìn qua đã biết là xuất thân từ gia đình giàu có, mang theo không ít người hầu, hơn nữa ở cũng là phòng tốt nhất, lúc đưa tiền thưởng thì không hề chớp mắt chút nào, hiển nhiên là phong cách của nhà giàu mới nổi.

Người như vậy thì mình cứ làm theo là được, không cần thiết phải đắc tội thần tài, đúng không?

Mà mấy người Tề thị và Thiệu An Bình cũng không có thời gian đi so đo xem chưởng quầy và tiểu nhị đang thì thầm cái gì, chỉ cuống quýt ăn cơm canh sau đó liền đi theo chỉ dẫn của tiểu nhị quán trọ để mua thêm một vài đồ vật.

Đầu tiên, khi tới nhà cầu hôn thì vải vóc là thứ không thể thiếu được.

Vì thế, Tề thị và Thiệu An Bình liền đi vào Linh Lung Các, vừa mở mồm đã kêu tiểu nhị lấy tất cả vải dệt tốt nhất ra, hơn nữa yêu cầu phải đa dạng mẫu mã, màu sắc và hoa văn.

Nhìn sắc mặt lo lắng của hai mẫu tử, hơn nữa vừa mở miệng đã là một đơn hàng lớn, nên tiểu nhị vì bảo hiểm nên đã ….

Gọi Quách chưởng quầy đến.

Quách chưởng quầy thấy Tề thị ăn mặc không hề tầm thường, trên đầu mặc dù chỉ dùng một cây trâm cài tóc nhưng điêu khắc vô cùng tinh xảo khéo léo, nên biết rằng xuất thân cũng không nhỏ, cũng không dám chậm trễ, liền dẫn hai mẫu tử Tề thị đi xem vải vóc.

"Đây là gấm Thanh Vân mới nhập của tiệm ta, tính chất mịn màng, cảm giác tinh tế….

."

"Ừm, không tồi." Tề thị gật đầu: "Loại vải dệt này tổng cộng có bao nhiêu màu sắc và hoa văn?"

"Tổng cộng có mười tám loại màu sắc."

"Mỗi màu cho ta một cuộn."

"Được." Quách chưởng quầy lại tiếp tục giới thiệu: "Đây là lụa

Nguyệt Vựng, nhìn qua vô cùng êm dịu, mông lung như ánh trăng, lúc may quần áo thì chỉ cần làm bên ngoài một lớp là sẽ vô cùng đẹp mắt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play