Tô Mộc Lam biết chuyện sinh em bé không thể vội vàng được, đặc biệt còn có vị Tạ Quảng Bạch này y thuật cao minh, cùng với Cảnh thị có kinh nghiệm vô cùng phong phú, nhất định sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Nhưng rốt cuộc là sinh em bé, nữ nhân sẽ bước một chân vào quỷ môn quan, đặc biệt là trong bụng nàng vẫn là hai đứa, khả năng sinh sản còn khó khăn hơn một chút so với những phụ nhân bình thường khác.
Trong lòng Tô Mộc Lam rốt cuộc không vững tâm nổi, càng không biết gì về giới hạn của nó, hơn nữa lần đầu tiên trải qua chuyện này cảm thấy sợ hãi.
Lúc này nàng cũng không biết nên làm cái gì mới tốt, chỉ là theo bản năng nắm lấy tay Bạch Thạch Đường.
Bạch Thạch Đường có thể cảm giác được lòng bàn tay Tô Mộc Lam ẩm ướt, còn có đầu ngón tay nàng lạnh lẽo, biết lúc này nàng vô cùng kinh hoảng, hắn chỉ nắm chặt tay của Tô Mộc Lam trong lòng bàn tay của chính mình, nhẹ giọng nói, "Đừng sợ, có ta ở đây."
Bàn tay dày, to rộng, giọng nói trầm thấp, nam tính khiến trong lòng Tô Mộc Lam thoáng yên ổn hơn một chú, hiện tại chỉ cắn chặt răng, chịu đựng cơn đau từng đợt thường thường từ trong bụng truyền đến.
Chén thuốc trợ sản nhanh chóng được nấu xong, Tạ Quảng Bạch bưng tới, để bên miệng Tô Mộc Lam uống hết.
Rồi sau đó lại đặt tay bắt mạch, "Đệ muội thể chất ôn hoà hiền hậu, mấy tháng nay cũng tỉ mỉ dưỡng thai, lúc này vị trí thai nhi cũng thuận, khi sinh sản cũng không có bất kì vấn đề gì, chẳng qua là vẫn phải chịu đau mà thôi, đệ muội cần phải chịu đựng một chút."
"Chờ một lát ta châm cho đệ muội mấy châm, có thể hơi giảm bớt đau đớn một chút, nhưng cũng chỉ giảm bớt mà thôi, còn lại vẫn phải dựa vào chính đệ muội."
Uống xong chén thuốc trợ sản, Tô Mộc Lam liền cảm thấy trong bụng khoảng cách các cơn đau bắt đầu ngắn hơn so với vừa, lúc này cơn đau từng cơn theo nhịp điệu đánh úp lại, làm nàng toát ra một tầng mồ hôi lấm tấm trên trán.
"Làm phiền tam ca." giọng nói của Tô Mộc Lam khi nói chuyện hơi khàn khàn.
Bạch Thạch Đường thấy thế, bón cho Tô Mộc Lam một ít nước mật ong, để nàng trơn họng giảm đau một chút, tiếp đó sai người đi chuẩn bị sẵn một ít điểm tâm mềm tới, chờ lát nữa Tô Mộc Lam đói thì ăn.
Bụng đau từ sau giờ ngọ vẫn đau liên tục đến khi hoàng hôn buông xuống, cả người Tô Mộc Lam đã đổ mồ hôi đầm đìa, như được vớt ra từ trong nước.
Bà đỡ Cảnh thị xem xét rất nhiều lần, nói là đã mở ra sáu phân, bảo Tô Mộc Lam lại cố gắng dùng sức một chút.
Lúc này, Tô Mộc Lam đã hơi mệt mỏi một chút, môi hơi trắng bệch, bàn tay túm cánh tay Bạch Thạch Đường đã nổi đầy gân xanh, khi cơn đau đớn trong bụng lại truyền đến, khớp hàm vốn đang cắn chặt rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, hét lên một tiếng.
Tiếng hét rất thê lương.
Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê ở bên ngoài chờ đợi nghe được tiếng kêu này liền hãi hùng khiếp vía.
Rốt cuộc Bạch Lập Hạ không nhịn được, nhấc chân muốn chạy vào trong phòng "Không được, ta muốn đi xem nương một chút."
"Ta cũng phải đi xem bá nương một chút, ở chỗ này chờ thật sự lo muốn chết." Cố Vân Khê cũng đuổi kịp ở phía sau.
"Hai đứa các cháu quay lại" Phùng thị nghe tin mà tới, lúc này vội vàng cản hai cô bé lại "Nơi này không phải là nơi mà hai tiểu cô nương các cháu có thể tùy ý đi vào."
"Nhưng nếu không đi vào, ở bên ngoài cũng lo lắng muốn chết." khi Bạch Lập Hạ nói chuyện liền dậm dậm chân.
"Lo cũng phải chờ ở bên ngoài." Phùng thị khó giữ được tính tình nóng nảy, cao giọng quát, "Hiện tại các cháu lòng nóng như lửa đốt, còn không biết nương các cháu ở bên trong khó chịu đến nhường nào, bây giờ hai đứa các cháu đi vào, nương cháu phân tâm, vừa bận tâm đến cháu, vừa phải sinh đứa nhỏ?"
"Nói câu khó nghe, chính là các cháu đi vào cũng không giúp được việc gì, ngược lại sẽ làm rối loạn thêm, khiến bận việc hoen, nếu thật sự các cháu thương nương cháu thì cứ ngoan ngoãn ngồi chờ ở bên ngoài đi."
Thấy Phùng thị nói như vậy, lúc này Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê mới hơi an ổn hơn một chút.
"Nhưng mà…" Bạch Lập Hạ sợ hãi mà nhìn về phía Phùng thị.
Cô bé vẫn muốn làm cái gì đó thay cho nương.
"Nếu thật muốn hỗ trợ, hai đứa cháu liền đi tới nhà bếp đun thêm nhiều nước ấm, lúc nào cũng có thể dùng, ta cũng đi vào nhìn một cái, nếu thực sự cần phải hỗ trợ cái gì, ta lại hô các cháu."
Nghe Phùng thị nói xong, Bạch Lập Hạ cùng Cố Vân Khê gật đầu, hai người vội vàng vào nhà bếp.
Còn lại Phùng thị giữ vẻ mặt nôn nóng đi vào phòng sinh.
Lúc này Tô Mộc Lam đang chật vật sinh sản dưới sự chỉ đạo của Cảnh thị.
Cảnh thị vừa đẩy bụng Tô Mộc Lam, vừa xem xét tình trạng của Tô Mộc Lam, chợt nói, "Đã nhìn thấy đầu, cần dùng thêm sức lực một chút nữa."
Tô Mộc Lam lại cắn răng một lần nữa.
Một bàn tay bắt lấy Bạch Thạch Đường, một bàn tay khác lại không có chỗ nào bấu víu để lấy sức.
Phùng thị thấy thế, vội vàng đi đến trước mặt, đỡ cánh tay Tô Mộc Lam, để nàng tiện lấy sức.
Trong bụng một trận đau đớn truyền đến, lúc này Tô Mộc Lam dường như muốn ngất đi, nhưng vẫn cắn chặt khớp hàm kiên trì.
Kiên trì như vậy không biết mất bao lâu, phòng sinh rốt cuộc truyền đến tiếng khóc lảnh lót.
"Là bé trai." Cảnh thị thuần thục cầm kéo đã được khử trùng cắt cuống rốn của em bé, cầm tấm vải bọc đã chuẩn bị sẵn ở bên cạnh bọc lại, chuẩn bị giao cho Bạch Thạch Đường.
Có điều lại thấy Bạch Thạch Đường đang ở mép giường đỡ Tô Mộc Lam, giúp nàng lau mồ hôi bón nước, căn bản bất chấp bận tâm tới em bé, cho nên bà đành phải giao cho Phùng thị ở bên cạnh, tiếp đó lại đi nhìn tình trạng của Tô Mộc Lam.
Sinh ra một đứa bé, lúc này Tô Mộc Lam sức cùng lực kiệt, bàn tay được Bạch Thạch Đường đỡ lấy dường không có sức lực.
"Nương tử vất vả……" Bạch Thạch Đường thấy Tô Mộc Lam sinh sản vất vả như thế, trong lòng như bị dao cứa, hốc mắt đỏ bừng, giọng nói cũng khàn khàn, cúi người hôn lên mu bàn tay Tô Mộc Lam.
Hắn biết sinh đứa trẻ rất vất vả, nhưng không biết sinh đứa trẻ lại vất vả như vậy.
Nếu sớm biết như vậy, hắn sẽ không làm Tô Mộc Lam chịu đựng cái tội này.
"Nếu đau, nàng cứ véo ta, đánh ta là được." Khi Bạch Thạch Đường nói chuyện, hơi mang tiếng khóc nức nở.
Tô Mộc Lam ngẩng đầu, nhìn thấy nước mắt ở khóe mắt Bạch Thạch Đường.
Đường đường nam nhi bảy thước, thường ngày là người cực kì có khí phách của nam, Tô Mộc Lam luôn luôn cảm thấy có lẽ hắn là nam tử truyền thống đổ máu cũng không đổ mồ hôi, không rơi nước mắt.
Kết quả lúc này, Bạch Thạch Đường thường ngày mười phần khí phách nam tử, bây giờ lại khóc thút thít như hoa lê dính mưa.
Tô Mộc Lam lập tức cảm thấy buồn cười, vì vậy cảm giác đau đớn được xoa dịu một chút.
Chỗ Tạ Quảng Bạch đã nấu xong canh sâm, để Lý thị giúp đỡ đưa vào trong phòng.
Tô Mộc Lam uống nửa chén canh sâm, cảm giác chính mình cũng có chút sức lực, dưới sự chỉ huy của Cảnh thị, sinh đứa bé còn lại ở trong bụng.
Có lẽ là vì đã sinh một đứa, nên đứa thứ hai trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Không mất bao lâu thời gian, Tô Mộc Lam lại nghe được một tiếng khóc nỉ non "Oa oa" vang lên.
Cảnh thị nhìn đứa trẻ, lập tức mặt mày hớn hở, "Là đứa bé gái, thật đúng là quá may mắn, một thai liền có đủ trai lẫn gái đó."
Lấy tấm vải bao đơn giản bọc đứa trẻ lại, Cảnh thị tiếp tục xử trí một ít việc ở chỗ Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam biết chính mình bình an sinh xong một đôi trai gái, trong lòng lập tức nhẹ nhàng thở phảo.
Nỗi lo trong lòng vốn luôn kéo căng bất chợt được hoàn toàn thả lỏng, vô tận mệt mỏi bắt đầu trào dâng khiến nàng không tự chủ được nhắm mắt lại.
Bạch Thạch Đường cảm giác cánh tay chính mình nhẹ đi, nhìn thấy Tô Mộc Lam bất tỉnh nhân sự, lập tức hoảng sợ, cuống quít xin Tạ Quảng Bạch tiến vào xem bệnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT