Chỉ cần nhìn thấy vòng đeo tay này, Bạch Thủy Liễu rất thích thú.

Lại nhớ đến người đưa cái vòng đeo tay này……

Bạch Thủy Liễu mím môi, gương mặt hơi hơi ửng hồng.

Hôm sau là ngày sinh nhật của Bạch Thủy Liễu.

Sáng sớm ngủ dậy cần luộc trứng gà, uống cháo gạo táo đỏ, hơn nữa khi luộc trứng gà phải để trứng hoàn chỉnh rồi mới vớt ra, hai tay cầm lấy hai quả, lăn từ đỉnh đầu đến gót chân, ngụ ý trừ bỏ tà ám, phù hộ bình an, một năm cầu được ước thấy.

Mà cháo gạo táo đỏ lại có ngụ ý là quanh năm suốt tháng có gạo trắng để ăn, ngọt ngào ngào, rực rỡ.

Ăn xong cơm sáng, chờ đến khi mặt trời lên cao giữa không trung thì Tô Mộc Lam cầm ái lược đào được làm riêng cho Bạch Thủy Liễu, chải đầu cho Bạch Thủy Liễu.

Tóc đen đầy đầu, như thác nước trút xuống sau đầu, bôi lên một ít dầu hoa quế, tinh tế chải chuốt từng chút, sau đó vấn lên thành một búi tóc bình thường, cầm cái trâm cài bằng gỗ tử đàn mà Bạch Thạch Đường chuẩn bị cho Bạch Thủy Liễu, cố định búi tóc lại.

Lễ cập kê diễn ra như vậy là hoàn thành.

"Sau này Thủy Liễu là người lớn rồi." Tô Mộc Lam nhìn Bạch Thủy Liễu đang đứng ở trước mặt, đã cao hơn chính mình một chút, lòng tràn đầy thổn thức.

Lần đầu tiên khi thấy Bạch Thủy Liễu là lúc nàng vừa mới xuyên qua tới đây, khi ấy vẻ mặt con bé đầy ngơ ngác.

Lúc ấy Bạch Thủy Liễu lớn lên gầy gò yếu ớt, khuôn mặt tràn đầy mặt hoảng sợ và khiếp đảm, cực kì sợ hãi nàng, nhưng cũng cực kì có tư thái của một người trưởng tỷ, mọi việc đều che chở đệ đệ muội muội.

Nháy mắt một cái, mầm đậu ngày trước đã lớn thành thiếu nữ duyên dáng, yêu kiều, trở thành người trưởng thành.

"Nhưng dù có lớn như thế nào, vẫn đều là trẻ con đối với nương." Bạch Thủy Liễu nhích lại gần bả vai Tô Mộc Lam, làm nũng với nàng.

"đúng, có lớn mấy vẫn là trẻ con, ở trước mặt nương, vẫn mãi là trẻ con." Bạch Thủy Liễu duỗi tay nhéo cái mũi của Bạch Thủy Liễu, hiểu ý nở nụ cười.

Bạch Thủy Liễu quá mức hiểu chuyện ngoan ngoãn, rất nhiều thời điểm trông rất giống bà ông cụ non, Tô Mộc Lam vẫn luôn lo lắng con bé hiểu chuyện, ẩn nhẫn quá mức, sau này cuộc sống hinh hoạt sẽ phải chịu vất vả hơn, nhưng hiện tại nhìn thấy nàng vẫn mang theo chút dáng vẻ của đứa con nít, trong lòng ngược lại rất an yên.

Mà Bạch Thủy Liễu, ôm bả vai Tô Mộc Lam bả vai, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc, cười ngọt ngào.

Bạch Thạch Đường ở bên cạnh lại hơi bất mãn một chút "Thấy dáng vẻ này của con chỉ chăm chăm vào mỗi nương thôi, chẳng để mắt gì đến người cha như ta cả?"

"Đương nhiên là không phải, con hiếu thuận với nương, cũng hiếu thuận với cha, nhưng mà con cảm thấy, nếu cha yêu thương nương như vậy, con càng hiếu thuận với nương nhiều hơn thì cha chắc sẽ càng mừng rỡ mới đúng."

Bạch Thủy Liễu cười hì hì nói, "Buổi trưa nương muốn ăn cái gì, con làm cho nương ăn nhé? Ta nhớ rõ hiện tại nương chỉ thích ăn món chua và cay, chi bằng buổi trưa con làm nón cá kho dưa chua cho nương ăn nhé?"

"Hôm nay là sinh nhật con, phải nghỉ một chút mới được." Bạch Thạch Đường cười nói, "Đang là mùa hè nên ăn cái gì cũng không có hứng ăn, ta đã thương lượng với nương của con, giữa trưa làm chút thịt nướng để ăn, còn về nương con, tối hôm qua cứ nhắc mãi muốn ăn mì chua cay, chờ lát nữa ta làm xong mì chua cay sẽ chuẩn bị nướng thêm bánh đậu hũ khô cay để ăn."

Thấy Bạch Thạch Đường đã sắp xếp ổn thỏa, Bạch Thủy Liễu tỏ vẻ tán thành, nhưng cũng phụ giúp Bạch Thạch Đường làm một ít việc chuẩn bị món ăn.

Thiệu An Bình cũng tới phụ một chút, hỗ trợ xắt rau, chuẩn bị nước chấm.......

"Cha mẹ ngươi nhìn vô cùng ân ái đó."

Khi Thiệu An Bình nhàn rỗi liền bày tỏ một câu ngưỡng mộ.

"Đúng vậy." Bạch Thủy Liễu gật đầu, "Rất nhiều người đều cực kì hâm mộ."

Chẳng trách.

Có kẽ chỉ có phu thê hoà thuận ân ái mới có thể dạy dỗ ra một cô nương như Bạch Thủy Liễu dịu dàng cứng cỏi, đẹp người đẹp nết.

Mà cha mẹ trong nhà hắn thì…

Thiệu An Bình không tự chủ được nắm chặt chuôi dao phay trong tay.

Bạch Thủy Liễu thấy thần sắc ảm của Thiệu An Bình, biết hắn nghĩ tới chuyện không thoải mái trong nhà, đành xoay chuyển đề tài, "Cà tím thãi xong chưa, nhớ rõ tỉa thành hoa nhé, như vậy khi tưới nước sốt tỏi lên sẽ càng ngon miệng hơn"

"Xong ngay đây." Thiệu An Bình thu hồi tâm tư, nhanh chóng hoàn thành công việc lu bù.

Đốt than cháy lên, xếp các miếng thịt dê, thịt ba chỉ, các loại rau xanh lần lượt lên giá nướng thịt nướng, trong viện có thể nói tràn đầy hương thơm ngào ngạt của thịt nướng.

Một đám người ăn uống thỏa thích, Tạ Quảng Bạch ở bên cạnh ăn đến mức cái miệng bóng nhẫy.

Không phải nói chứ, hắn nhận lời Bạch Thạch Đường ở lại nơi này thật sự là quá đúng đắn!

Hôm sau, đám người Liêu chưởng quầy cùng Bạch Thủy Liễu xuất phát sớm đi về phía phủ thành, lúc gần đi, bị Bạch Thạch Đường nhét đầy một xe đồ vật.

Nào là kim chi, trứng muối, mơ khô tự ngâm tại nhà, đào ướp đường, thậm chí còn mang theo rất nhiều thức ăn, để lúc bọn họ đi đường thì ăn lót dạ.

Lại muốn rời nhà, trong lòng Bạch Thủy Liễu không nỡ chút nào, nhưng hiện tại nàng đã là người lớn, đương nhiên không thể giữ mãi tính như con nít được, hơn nữa nếu nàng biểu hiện lưu luyến quá mức, cũng sẽ làm cha mẹ càng thêm khổ sở trong lòng.

Bạch Thủy Liễu đè lại cảm xúc đó ở trong lòng, chỉ dặn dò Tô Mộc Lam phải dưỡng thai cẩn thận, chờ đến khi sinh sản nhất định phải báo tin cho nàng.

Tô Mộc Lam luôn miệng đồng ý, lại dặn dò Bạch Thủy Liễu phải chăm sóc tốt cho chính mình.

Cho đến khi thấy canh giờ không còn sớm nữa mới đưa Bạch Thủy Liễu lên xe ngựa.

Tiễn đoàn người đi, Bạch Lập Hạ và Cố Vân Khê đi tới lớp học trong tộc, còn về phần Tô Mộc Lam thì buồn ngủ ngáp liên miên.

Bạch Thạch Đường đỡ nàng vào nhà nằm ngủ trong chốc lát, chờ đến gần buổi trưa, mới gọi nàng dậy ăn cơm trưa.

Vừa mới buông bát cơm, bà mối Mã thị đã vào sân.

"May quá hai vợ chồng các ngươi đều ở đây." Mã thị làm mai mối nhiều năm, giọng nói to lớn vang dội, âm lượng lớn, hiện tại nói chuyện, giọng nói như chuông đồng vậy, tiếng cười càng sang sảng hơn "Nhớ đệ muội thích ăn chua, trong nhà có quả táo, vị chua ngọt vừa miệng, lúc này ăn đúng tầm, mang mấy quả tới đây cho đệ muội."

Một giỏ tre nhỏ đầy táo, quả không nhỏ, lại không ít, nhìn căng bóng mượt mà.

Tô Mộc Lam vốn thèm chua cay, lúc này nhìn đến quả táo xanh này, dường như chảy hết cả nước miếng ra ngoài.

"Mã tẩu tử có ý tốt, muội đây không khách sáo nữa." Tô Mộc Lam nhờ Bạch Thạch Đường mang đi rửa sạch trước, cắt thành miếng nhỉ, đặt vào trong đĩa, lấy xiên tre nhỏ xiên lên ăn.

Quả táo nhiều nước rất giòn, vị chua hơi gắt, Tô Mộc Lam ăn mà vui vẻ vô cùng.

Sợ Mã thị không ăn hết được loại táo này, Bạch Thạch Đường liền bưng lên một đĩa quả hạnh ngọt đã rửa sạch sẽ.

Mã thị cầm quả hạnh ngọt, vừa ăn vừa nói chuyện cùng Tô Mộc Lam, "Hôm nay tẩu tử tới đây cũng là có chuyện muốn nói với đệ muội, Thủy Liễu nhà muội không phải đã mười lăm rồi sao, đã quyết định chọn được nhà ai chưa?"

"Hôm qua mới sinh nhật xong, còn chưa thu xếp được." Tô Mộc Lam cười đáp.

"Thế hoa ra lại tốt, chỗ của ta có mấy người tốt, muội nghe một chút xem người nào tốt?" Mã thị nhếch miệng cười không ngừng, thao thao bất tuyệt mà nói.

Nghe xong trong chốc lát, Tô Mộc Lam hiểu ra đại khái.

Cháu của Tiền viên ngoại, bộ dáng đoan chính, tính tình thành thật đôn hậu, đã thi đỗ tú tài, sang năm nếu tổ chức khoa thí, thì có thể thi cử nhân, trong nhà cũng coi như là dòng dõi thư hương, còn có mấy chỗ ruộng đất, cửa hàng, gia cảnh giàu có, nếu thật sự muốn chọn ra chút tật xấu thì chính là người này không cao lắm, đầu chỉ nhỉnh hơn cô nương trong nhà chút mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play