Bạch Thạch Đường suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, "Vậy thì làm theo lời tam ca nói, chúng ta mở một quầy thuốc đi."

Mấy cửa hàng làm ăn rất tốt, trong nhà không thiếu tiền bạc, nhưng nếu mở thêm mấy cửa hàng, sau này cũng có thêm nhiều sản nghiệp để lại cho bọn nhỏ hơn, nhiều hơn một phần cùng là nhiều hơn một cái đảm bảo.

Không ai ngại mình nhiều tiền hơn cả.

Thấy Bạch Thạch Đường đồng ý dứt khoát như vậy, tức giận trên mặt Tạ Quảng Bạch tiêu tan sạch sẽ, hắn cười hắc hắc vỗ bả vai Bạch Thạch Đường, "Chỉ có tứ đệ hiểu ta nhất."

"Tốt, sau này nếu có chuyện gì chỉ cần ngươi lên tiếng, tam ca ta tuyệt đối sẽ không ngần ngại mà giúp đỡ ngươi."

"Nếu đã như vậy, tam ca cũng đừng ở đây nói chuyện nữa, mau chóng đi xem Hà thợ mộc ra sao đi." Bạch Thạch Đường nhắc nhở.

"Đi liền." Tạ Quảng Bạch mặt mày như hoa, chắp tay sau lưng nghênh ngang đi ra ngoài.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam nhìn nhau cười, nhanh chóng đuổi kịp từ phía sau.

Ba ngừa cưỡi ngựa trực tiếp đi đến nhà Hà thợ mộc ở thôn Lâm gia.

Xem qua bệnh một hồi lâu, lông mày Tạ Quảng Bạch nhíu chặt lại.

"Cánh tay bên phải này còn dễ nói, chủ yếu là do đầu xương khớp sưng to lên, dẫn đến không thể cử động mạnh, chỉ cần châm cứu, rồi lại dán thuốc cao, trong vòng ba tháng sẽ có thể khôi phục không khác lúc ban đầu là bao, nhưng đôi chân này…"

"Đại phu lúc trước là một lang băm, xử lý chậm trễ, chân này không được tốt lắm, mấy năm nay lại không được điều dưỡng tốt, gân cùng thịt ở bắp chân đều đã có hiện tượng teo lại, cho dù có chữa được thì về sau cũng không thể làm công việc nặng, tồi tệ hơn nữa còn có thể không đi lại bình thường được."

"Ta sẽ không tiếp tục chữa trị đôi chân bị thương này nữa, chỉ có thêm tội thôi chứ không khỏi được, sau này ta sẽ kê thêm một vài đơn thuốc, đến lúc ngày mưa hay thời tiết lạnh cũng không đến nỗi không chịu được."

Quế thị và Hà Mộc Lâm nghe xong những lời này, tia hy vọng trong mắt theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy tắt dần.

Hai người bọn họ nghe nói, Tạ Quảng Bạch là đại phu số một số hai trên thiên hạ, nếu hắn đã nói không có cách này trị, thì đến thần tiên cũng khó mà trị được.

Lúc nàng nói nàng mời Tạ Quảng Bạch đến khám bệnh, lúc đó Hà Mộc Lâm vui mừng như thế nào nàng đều nhìn rõ.

Bây giờ lại nghe nói hai chân không còn cách nào chữa trị, trong lòng Hà Mộc Lâm chịu bao nhiêu khổ sở…

Trong lòng Quế thị đau nhói, hai mắt đẫm lệ.

"Không có việc gì, không có việc gì, tay chữa khỏi là được rồi, chữa tốt sau này vẫn có thể làm tốt công việc mà." Hà Mộc Lâm mở miệng an ủi Quế thị.

Chí ít cũng có thể giúp một vài việc làm mộc nhỏ, chứng tỏ hắn không phải kẻ vô năng, nếu chăm chỉ hơn, cũng có thể kiếm sống đủ cho hai người ăn.

Ánh mắt Hà Mộc Lâm lấp lánh, Quế thị cũng hiểu ý tứ của hắn, gật đầu, hướng về phía Tạ Quảng Bạch cảm ơn, "Làm phiền Tạ đại phu giúp phu quân ta chữa trị đôi tay này thật là tốt."

"Đây là tất nhiên." Tạ Quảng Bạch mở cái dương ra, lấy ngân châm từ trong đó ra, chuẩn bị châm cứu cho Hà Mộc Lâm.

Bận rộn đại khái gần một canh giờ, Tạ Quảng Bạch mới rút cây châm cuối cùng ra.

"Được rồi, ngày mai ta sẽ quay lại, liên tục thi châm tầm mười ngày, sau này chỉ cần uống thuốc đầy đủ thì sẽ khỏi hẳn." Tạ Quảng Bạch nói, "Ngày mai thời điểm ta đến, sẽ mang theo thuốc dán, ta sẽ kê một toa thuốc, chiếu theo đó mà đi bốc thuốc, một ngày ba bữa đều phải uống, đợi hết mười ngày thi châm, ta lại… kê thêm một toa thuốc nữa."

"Làm phiền Tạ đại phu."

Sau khi chấm cứu, lúc này cả người Hà Mộc Lâm đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt lời nói không ra lời.

Quế thị vội vàng tiến lên dỡ Hà Mộc Lâm nằm xuống, lại cảm ơn Tạ Quảng Bạch, chờ hắn viết xong đơn thuốc, lại cảm ơn thêm một lần nữa, "Ngày mai ta sẽ thuê một chiếc xe đến huyện thành đón Tạ đại phu."

"Không cần phiền phức như vậy, mấy ngày nay trong huyện thành cũng không có chuyện gì, mà ta lại ở gần nhà tứ đệ, đường đến đây ta cũng đã quen thuộc ngày mai ta tự mình đến là được rồi."

Tạ Quảng Bạch nói, "Ta cũng không phải đại phu của Hồi Xuân Đường, y thuật không cao, lại suốt ngày nói mấy lời đạo lý."

Quế thị không rõ tại sao Tạ Quảng Bạch lại cố tình hạ thấp danh tiếng bên ngoài của Hồi Xuân Đường, nhưng Tạ đại phu khách khí lại dễ nói chuyện như vậy, trong lòng Quế thị cũng vô cùng cảm kích, nên cũng không có ý kiến gì với lời của Tạ Quảng Bạch.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam nghe được những lời này của Tạ Quảng Bạch, phu thê hai người liếc nhìn nhau có chút buồn cười.

Đều nói Tạ Quảng Bạch mang thù, đúng là không nói sai mà.

"Nhưng mà, cửa hàng dược liệu này định lúc này thì mở?"

Buổi tối, Tô Mộc Lam nằm ở trên giường hỏi Bạch Thạch Đường vấn đề này.

"Càng nhanh càng tốt." Bạch Thạch Đường nói, "Bệnh tình của Lục thiếu gia đã ổn định, nghe nói đã có thể xuống giường đi lại được rồi, ở bên Hà thợ mộc cũng không mất nhiều thời gian lắm, tam ca ở bên này đoán chừng thời gian cũng không dài."

Đã tức giận lớn như vậy, vậy thì phải trút hết giận, nếu thời gian đã không có nhiều lắm vậy thì phải nắm chặt lấy khoảng thời gian này mới được.

Bạch Thạch Đường suy nghĩ một lúc, lại ôm bả vai trắng mịn của Tô Mộc Lam xoa bóp cho nàng, "Ngày mai, ta đi một chuyến lên phủ thành, Giang gia ở phủ thành có nhiều dược liệu, ở đó cũng được coi là tiệm thuốc lâu năm, ta nghĩ họ sẽ nguyện ý làm cọc buôn bán này với chúng ta."

"Muốn đi phủ thành sao." Tô Mộc Lam nhất thời có chút mất mát.

Dùng xe ngựa đi phủ thành ít nhất cũng phải mất một ngày, lại còn phải bàn chuyện sinh ý, chỉ sợ phải kéo dài ba đến bốn ngày mới có thể xong việc.

Bọn nhỏ ngày càng lớn dần, đều có tính toán của riêng mình, sinh ý lại không cần nàng phải quan tâm, cho nên thời gian nhàn rỗi của nàng ngày càng nhiều.

Tuy nói có thể trồng hoa, làm đồ ăn, cũng có thể tìm cách giết thời gian, nhưng mà Bạch Thạch Đường không có ở nhà, Tô Mộc Lam cứ luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.

"Ta cưỡi ngựa đi một mình, buổi tối chậm một chút là có thể về." Bạch Thạch Đường nhéo nhéo mũi Tô Mộc Lam, "Bất quá ta mua nhiều dược liệu, tất cả đều tính theo giá thị trường, cũng không mất thời gian lắm, nhưng cũng phải tương đối trễ, nhưng mà cũng sẽ không quá muộn."

"Vậy ngày mai ta sẽ gói nhiều thêm ít hoành thánh đợi buổi tối chàng trở lại rồi ăn." Tô Mộc Lam cười nói, "Mùa hè, tôm ở trong sông tươi ngon, băm nhỏ trộn với thịt heo rồi lấy làm nhân hoành thánh, da mỏng nhân nhiều, đảm bảo chàng sẽ thích."

"Thích ăn, nương tử làm cái gì ta đều thích ăn." Bạch Thạch Đường cười khẽ, đem ngọn đèn bên cạnh thổi tắt đi.

Ánh trăng treo trên cành liễu, tiếng liễu đung đưa trong đêm bị lấn át bởi tiếng kêu của côn trùng.

Mấy ngày sau đó, Tạ Quảng Bạch một mực ở nhà, mỗi ngày đều đi Hà gia trang giúp Hà Mộc Lâm thi trâm, làm thuốc dán.

Bạch Thạch Đường đi phủ thành liên tiếp mấy chuyến, mỗi lần đều trời chưa sáng rời nhà, đến khi tối muộn lại trở về.

Mỗi khi trở về đều có thể ăn đồ ăn khuya mà Tô Mộc Lam chuẩn bị cho hắn.

Hoành thánh thịt heo tôm bóc vỏ, mềm mại thơm ngon, vỏ ngoài mỏng lại mềm, bên trong lại đầy đặn thịt heo cùng với tôm, kết hợp với tào phớ…

Có thể nói mỗi lần ăn đều cảm thấy ngon miệng.

Vốn là một đường cưỡi ngựa bôn ba, lúc trở về trong bụng lại đói, lúc ăn vào lại ngon miệng vô cùng, không để ý sẽ ăn hơi nhiều một chút.

Qua một thời gian, Bạch Thạch Đường cảm thấy hắn tựa hồ tăng thêm vài cân thịt…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play