"Đệ đừng nói cảm ơn như vậy, việc làm ăn này thật sự không phải là nể mặt của đệ mới làm đâu."
Vạn Bằng Vân nở nụ cười: "Ta cũng đã nếm thử nước sốt nấm của xưởng trong thôn, hương vị rất ngon, việc trồng nấm ở lều nấm cũng rất ổn, chất lượng tốt hơn loại nấm ngày trước hay mua, phơi nắng cũng đủ độ, tiểu tử Bạch Kim Bắc này là một người làm ăn thật thà."
"Nếu vận chuyển mấy thứ này về thì cũng có thể bán được giá tốt, kiếm được một khoản tiền thêm, nếu là công việc làm ăn kiếm tiền thì tất nhiên là không có chuyện không làm rồi."
Nói thì nói như vậy nhưng đối với thương hội thì việc làm ăn này cũng hơi nhỏ, hơn nữa cũng cần tốn công sức.
Có lẽ là Vạn Bằng Vân thấy việc kinh doanh bên này của Bạch Thạch Đường không giúp được gì nên liền muốn hợp tác làm ăn với bên Tô Mộc Lam và Bạch Kim Bắc, coi như là dùng một phương pháp khác để tặng tiền cho nhà hắn mà thôi.
Trong lòng của Bạch Thạch Đường hiểu rõ, nhưng Vạn Bằng Vân nếu muốn che dấu thì hắn cũng không kiên trì chuyện cảm ơn nữa, chỉ hỏi Vạn Bằng Vân bao giờ muốn lên đường.
Trước mắt thì tình trạng của Lục Cảnh Nghiễn đã ổn định hơn, chuyện tiếp theo tuy rằng cũng phải xử lý thêm nhưng có Tạ Quảng Bạch ở đây thì tốt rồi, mặc dù Vạn Bằng Vân muốn ở chung nhiều hơn với con rể tương lai nhưng công việc trong thương hội rất bận rộn, nên tất nhiên Vạn Bằng Vân cũng không thể ở lại nơi này quá lâu.
"Chờ đến khi Bạch Kim Bắc chuẩn bị đầy đủ hàng hóa thì sẽ khởi hành, chắc khoảng hai ba ngày nữa." Vạn Bằng Vân cười nói: "Chờ sau khi xác định cụ thể thời gian thì ta sẽ thông báo cho đệ."
"Đến lúc đó để ta đến đưa tiễn Đại ca."
Nghe Bạch Thạch Đường nói vậy thì ý cười trên khuôn mặt của Vạn Bằng Vân liền hơi giảm xuống: "Đệ nói như vậy là quả thực đã quyết tâm sẽ ở lại nhà sao?"
"Đại ca cũng biết tính tình của ta rồi, nhìn thì đã quen việc luôn vào Nam ra Bắc, nhưng thật ra lưu luyến nhất vẫn là người nhà." Bạch Thạch Đường cười trả lời: "Bây giờ mấy đứa nhỏ trong nhà cũng đã dần lớn hơn, công việc trong nhà cũng nhiều lên, ta sợ nương tử một mình sẽ không thể lo liệu hết được."
Vạn Bằng Vân suy nghĩ một lúc, sau đó mới gật đầu: "Cũng đúng, đệ muội tuy rằng hiền lành và có năng lực, nhưng trong nhà dù sao cũng cần phải có nam nhân, nếu không thì có rất nhiều việc không tiện cho lắm."
Hơn nữa, Vạn Bằng Vân cũng nghe Tạ Quảng Bạch nhắc đến hai câu về chuyện bắt mạch khám bệnh cho hai vợ chồng Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường.
Nói là thân thể của hai người rất khỏe mạnh, nhưng cũng rất ngạc nhiên là vì sao đã lâu như vậy mà chưa có đứa nhỏ nào.
Vạn Bằng Vân tự thấy bản thân là một người phàm tục, cho dù có tấm lòng lương thiện đến đâu thì ngay cả khi đã nguyện ý thu nhận và nuôi dưỡng mấy đứa nhỏ nhưng dù sao thì vẫn phải có huyết mạch của chính mình thì trong lòng mới có thể vững vàng được.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam vẫn luôn không có đứa nhỏ của mình, nếu lúc này hắn lại bởi vì mình dùng người thuận tay nên ngăn cách phu thê người ta ở hai nơi thì thực sự sẽ trở thành tội đồ mất.
"Mấy lời kia thì đệ coi như đại ca chưa nói gì." Vạn Bằng Vân vung tay áo: "Chỉ là nếu sau này đệ gặp phải chuyện gì cần thương hội hỗ trợ trong chuyện làm ăn thì nhất định phải mở lời với Đại ca."
"Nhất định."
Bạch Thạch Đường cũng đồng ý dứt khoát: "Sau này nếu Đại ca cần ta hỗ trợ việc gì thì cũng không cần khách khí với ta."
Đối với Bạch Thạch Đường thì Vạn Bằng Vân vừa có ơn cứu mạng, vừa có ơn Bá Nhạc (*giúp đỡ dẫn dắt làm việc), nên vì thế mà Bạch Thạch Đường vẫn luôn tận tâm tận sức trong công việc ở thương hội.
Thấy Bạch Thạch Đường tuy rằng từ chối chức vụ trong thương hội, nhưng cũng không xa cách với hắn nên trong lòng của Vạn Bằng Vân cũng rất vui vẻ, vươn tay vỗ bả vai của hắn: "Tốt, tốt lắm…."
"Lời này của Tứ đệ nói thật sự có chút ý tứ, để cho Đại ca nếu có việc gì thì không cần khách khí với ngươi, như vậy thì sau này nếu ngươi muốn trở về thương hội thì cũng danh chính ngôn thuận hơn rồi, quả nhiên là đã dọn trước đường cho bản thân."
Phan Lương Tiến hừ lạnh một tiếng: "Con người ấy mà, dù làm chuyện gì thì trong lòng mọi người đều giống như gương sáng mà thôi, không cần phải tốn tâm tư bày ra nhiều trò như vậy, tính toán quá nhiều rồi."
Châm chọc khiêu khích, chỉ cây dâu mắng cây hòe.
Bạch Thạch Đường đã sớm thói quen với Phan Lương Tiến như thế nên lúc này cũng không đặt ở trong lòng, chỉ mỉm cười và bưng chén trà lên uống một ngụm.
"Không nói lời nào thì rõ ràng là cam chịu rồi." Phan Lương Tiến lại bổ sung thêm một câu.
"Nếu ta cãi lại thì Nhị ca chắc chắn sẽ nói miệng lưỡi của ta sắc sảo, muốn tẩy trắng bản thân, nhất định là tâm tư và miệng lưỡi không giống nhau."
Bạch Thạch Đường cười nói: "Dù sao Nhị ca đã thấy ta không vừa mắt thì cũng không còn cách nào cả, tùy ý Nhị ca thích nói gì thì nói."
"Ngươi …." Phan Lương Tiến không cãi lại được, sắc mặt trở nên rất khó coi, đùng đùng đứng dậy.
"Lão Nhị." Vạn Bằng Vân nhíu mày, ngăn cản Phan Lương Tiến đang có sắc mặt xanh mét: "Chẳng qua chỉ là mấy lời khách sáo, sao lão Nhị lại coi là thật sự quá vậy."
"Lão Tam đã đi lấy dược liệu ở Hồi Xuân Đường mà đi lâu như vậy vẫn chưa thấy trở về, đệ đi ngó một chút xem, có phải bệnh cũ của lão Tam lại tái phát rồi không."
Tạ Quảng Bạch có chút điên cuồng, thời gian này mấy đại phu ở Hồi Xuân Đường cũng rất khâm phục y thuật của hắn, tất nhiên cũng muốn xin chỉ dạy một phần, nên có khi Tạ Quảng Bạch sẽ hưng phấn bày bàn ở trước cửa Hồi Xuân Đường để khám bệnh từ thiện mất.
Thấy Vạn Bằng Vân lên tiếng thì Phan Lương Tiến tuy rằng trong lòng rất giận dữ nhưng cũng cắn răng đồng ý, sau đó không nói thêm lời nào, dẫn gã sai vặt đùng đùng rời đi.
"Lão Tứ, đệ đừng để ở trong lòng, tính tình của lão Nhị vẫn luôn như vậy, vốn dĩ không có tâm tư xấu xa đâu." Vạn Bằng Vân giải thích.
"Đại ca yên tâm đi, ta biết Nhị ca mà." Bạch Thạch Đường cũng cười: "Đừng nói là Nhị ca, nếu đổi lại là ta thì vốn dĩ các huynh đệ đang có quan hệ rất tốt với mình lại đột nhiên trọng dụng người bên ngoài thì trong lòng cũng không chịu đựng nổi."
"Cũng làm khó cho đệ có thể suy nghĩ thấu đáo như vậy….
."
Vạn Bằng Vân thở dài, lại vươn tay vỗ vãi của Bạch Thạch Đường.
Vốn dĩ hắn cũng muốn bốn huynh đệ hòa thuận thân thiết là tốt nhất, nhưng sau đó Phan Lương Tiến mọi chuyện đều không ưa Bạch Thạch Đường, vì muốn cân bằng mối quan hệ của hai người mà hắn cũng rất đau đầu.
Tuy rằng như vậy đối với Bạch Thạch Đường có chút bất công, thậm chí còn có chút suy nghĩ riêng, nhưng với quá trình Phan Lương Tiến đã ở trong thương hội cùng với tình nghĩBa huynh đệ nhiều năm nay thì có lẽ Bạch Thạch Đường xin từ chức ở thương hội cũng chắc là biện pháp xử lý tốt nhất rồi.
Chỉ là cứ như vậy thì dù sao cũng có chút ủy khuất Bạch Thạch Đường.
Dù sao trong mấy năm Bạch Thạch Đường ở trong thương hội thì thành tích đạt được cũng rất phi thường, tiền bạc kiếm được nhiều vô số, nhưng khi rời đi thì tiền bạc mà Bạch Thạch Đường lấy đi lại không hề nhiều.
Vạn Bằng Vân nghĩ vậy, lại nâng tay lên.
Gã sai vặt đứng ở bên cạnh tiến lên trước, đưa cho hắn một cái hộp nhỏ.
Vạn Bằng Vân nhét cái hộp nhỏ vào trong tay của Bạch Thạch Đường.
"Tân Nguyệt còn phải ở chỗ này thêm một thời gian nữa, suy nghĩ của ta là đoạn thời gian này Lục Cảnh Nghiễn cần thêm người chăm sóc, lại bởi vì suốt ngày nằm trên giường nên cũng rất ngột ngạt, Tân Nguyệt bây giờ có nghịch ngợm thì cũng để vậy đi, nhưng chờ sau khi tình trạng của Cảnh Nghiễn đã chuyển biến tốt hơn thì vẫn nên quay về nhà đệ, tránh đồn đãi không tốt mới được."
"Bên trong hộp này là một ít ngân phiếu, đệ cầm đi, thứ nhất là quà gặp mặt cho đệ muội và bọn nhỏ, thứ hai là Tân Nguyệt thường xuyên gây rắc rối thì đây cũng coi như là người làm cha như ta chuẩn bị trước cho nàng."
"Tóm lại là không thể từ chối đâu đấy."
Bạch Thạch Đường suy nghĩ, sau đó nhận lấy: "Nếu đại ca đã nói như vậy thì liền cung kính không bằng tuân mệnh."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT