Tạ Quảng Bạch nói bùm bùm như đổ đậu vào ống tre một lúc lâu, thấy mọi người xung quanh há hốc miệng, nên lúc này tuy không thỏa mãn lắm nhưng cũng dừng một chút, sau đó chắp tay ra sau lưng nói với Thanh Sam: "Nếu tính mạng của thiếu gia nhà ngươi đang nguy cấp thì cũng đừng trì hoãn ở chỗ này nữa, nhanh dẫn ta đi xem một chút đi."

Thanh Sam có hơi do dự.

Suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: "Cảm ơn đại phu đã nguyện ý cứu thiếu gia nhà ta, đây là phúc đức của thiếu gia, cũng là may mắn lớn cho chúng ta vì có thể gặp được Tạ đại phu."

"Nhưng mà chúng ta chỉ là người hầu, chủ nhân đã phân phó phải đi phủ thành một chuyến thì vẫn phải đi, nếu không thì làm như này, để cho tiểu nhị này dẫn ngài đi đến nhà một chuyến để khám trước cho thiếu gia nhà ta, bên này thì ta vẫn phải đi lên phủ thành theo phân phó, ngài thấy thế nào?"

Tạ Quảng Bạch này nhìn không giống như một danh y, nhưng hắn nói chuyện khoa trương như vậy thì chắc hẳn cũng có chút bản lĩnh, cũng có thể thử một lần, có khi thật sự là đại phu tốt.

Sau đó bên phủ thành thì vẫn nên đi mời tới, dù sao cũng không nên chậm trễ việc mời Mạnh đại phu, làm như vậy thì Tạ Quảng Bạch này cũng sẽ không bởi vì chuyện này mà ngăn cản xe ngựa nữa.

Có thể nói là phương pháp đẹp cả đôi đường.

"Nhìn ngươi như này thì vẫn là không tin ta phải không?" Tạ Quảng Bạch nâng cao cằm, có hơi không hài lòng, nhưng nghĩ một lúc rồi lại phất tay áo: "Cũng không sao, ta đột nhiên tự giới thiệu như vậy thì người khác không tin sẽ có phúc đức như thế thì cũng là chuyện bình thường."

"Làm theo lời của tiểu ca này đi, cử một người dẫn ta trở về khám trước, nhưng mà ngươi nếu đến cái kia Hồi Xuân Đường ở trên phủ thành, thấy cái người gọi là Mạnh đại phu kia thì cũng nói với hắn một câu là bệnh nhân ở đây đã có Tạ Quảng Bạch khám bệnh rồi, hắn nếu nguyện ý đến liền đến, không dám đến thì cũng không sao."

Tạ Quảng Bạch vừa nói chuyện vừa buông lỏng bàn tay kéo dây cương ngựa xuống rồi chắp tay ra phía sau.

Thanh Sam thấy thế, vội vàng sắp xếp gã sai vặt bên cạnh dẫn Tạ Quảng Bạch đi khám bệnh cho Lục Cảnh Nghiễn trước, còn bản thân thì lại vội vàng điều khiển xe ngựa đi phủ thành.

Thủ vệ trông coi cổng thành thấy vậy thì cũng thương lượng với nhau một lúc.

Dù sao cũng là chuyện liên quan đến tính mạng con người, nếu Tạ Quảng Bạch này thật sự có thể chữa khỏi cho Lục Cảnh Nghiễn thì bọn họ cũng coi như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nếu như Tạ Quảng Bạch này nói dối vì muốn trà trộn vào trong huyện thành thì cũng chỉ là cho một người đi vào mà thôi, mục đích dù sao vẫn là vì để khám bệnh cho Lục Cảnh Nghiễn, về mặt tình cảm thì bọn họ cũng không làm sai.

Có thể nói, đây là một việc nếu thành công thì sẽ có thưởng, nếu không được thì cũng là việc xảy ra có nguyên nhân, ý định không hề sai trái nên sẽ không bị chịu mắng hay là bị phạt.

Cho nên, sau một hồi thương lượng thì cuối cùng cũng quyết định thả Tạ Quảng Bạch này vào huyện thành, thuận tiện cũng phái người đi nói một câu với bên huyện nha.

Sau khi quyết định như vậy thì gã sai vặt liền dẫn Tạ Quảng Bạch về Lục gia trước.

Bên này, Tần đại phu đã châm cứu cho Lục Cảnh Nghiễn hai lần.

Trong lúc đó, Lục Cảnh Nghiễn đã mở mắt ra một lần, há miệng nhưng không nói ra được nửa câu liền nhắm mắt lại, khi Tần đại phu rút châm ra thì Lục Cảnh Nghiễn vẫn mê man không tỉnh lại.

Nhưng nhìn sắc mặt thì có vẻ đã tốt hơn trước một chút.

Còn Tần đại phu thì bởi vì châm cứu nên trên trán đã đổ một tầng mồ hôi, cả người cũng vô cùng mệt mỏi.

"Tần đại phu vất vả rồi." Lục Văn Tình nói lời cảm ơn, người hầu thì vội vàng bưng tới nước ấm, trà nóng, và mấy chiếc khăn sạch sẽ tới.

"Là bổn phận của y giả, Lục tiểu thư đừng khách khí."

Danh tiếng của Lục Văn Tình ở trên huyện thành cũng không tồi, hơn nữa còn là vị hôn thê của Cố Tu Văn nên Tần đại phu cũng đối xử với nàng vô cùng khách khí.

Sau khi đã lau mồ hôi trên trán và uống một ngụm trà nhuận họng thì Tần đại phu liền nhíu mày mở miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play