Rót một tách nước trà nhạt, nói với hắn vài câu, mãi đến đêm dài, lúc mí mắt đánh nhau rồi mới ngáp một cái đứng lên đi ngủ.
Đêm khuya vào đông, vạn vật đều tĩnh, bên ngoài chỉ có tiếng gió rít vù vù từ Tây Bắc thổi đến.
Lúc này, Lục gia đang luống cuống như thợ vụng mất kim cả rồi.
Lục Văn Tình đến cả quần áo cũng không kịp mặc chỉnh tề, chỉ kịp khoác một chiếc áo choàng thật dày, ngồi bên giường Lục Cảnh Nghiễn, nắm chặt tay của hắn.
Lúc này, sắc mặt Lục Cảnh Nghiễn tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, khóe miệng còn lưu lại vết máu nhè nhẹ.
"Đại phu đâu rồi, đến xem một chút đi, sao đại phu còn chưa tới?" Lục Văn Tình khàn giọng thúc giục.
"Đã đi thúc giục một lần rồi, xem chừng sắp đến rồi." Liên Kiều ở bên cạnh an ủi: "Tiểu thư đừng nóng vội." Đừng nóng vội?
Sao nàng có thể không sốt ruột đây chứ?
Vành mắt của Lục Văn Tình đỏ lên, bấy giờ liền rơi nước mắt.
Sợ lúc này khóc sẽ có điềm xấu, lại sợ thuộc hạ thấy dáng vẻ này của nàng sẽ càng rối tung lên, Lục Văn Tình dùng mu bàn tay lau sơ qua một cái: "Đi lấy chút nước ấm đến đi."
Vừa rồi Lục Cảnh Nghiễn đã nôn hai lần, lại ho ra máu một lần, lúc này đang hôn mê bất tỉnh, bờ môi đã khô nứt nẻ.
Lúc này đại phu vẫn còn chưa đến, không biết loại tình huống như Lục Cảnh Nghiễn đây có thể uống nước được không, nàng liền nhỏ thử lên môi một ít, Lục Văn Tình phỏng đoán, ước chừng hẳn là có thể.
Nước ấm nhanh chóng được bưng đến, Lục Văn Tình cầm chiếc khăn sạch sẽ, đã được làm ấm, hơi thấm nước, lau khẽ đôi môi của Lục Cảnh Nghiễn.
Ngón tay có thể cảm nhận được hơi thở của Lục Cảnh Nghiễn, ngắn ngủi mà mệt mỏi.
Trong lòng Lục Văn Tình như rơi một hòn đá nặng ngàn cân, sinh ra đau đớn, cả người cũng như ngồi bàn chông, thỉnh thoảng còn hướng ra ngoài cửa sổ nhìn quanh.
Tần đại phu đi theo gã sai vặt vội vã đến, đến nơi này cũng không lo được nhiều, cuống quít xem bệnh cho Lục Cảnh Nghiễn.
Phủ lên cổ tay của Lục Cảnh Nghiễn hồi lâu, Tần đại phu nhíu mày, sau khi thu tay lại, lau mồ hôi trên trán một cái.
"Tần đại phu, đại ca của ta sao rồi?" Lục Văn Tình lo lắng hỏi ý.
"Bệnh này vô cùng kì quặc".
Tần đại phu mang vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu trầm thấp: "Ban ngày ta đã từng đến xem bệnh, chẳng qua chỉ là ho khan phong hàn bình thường mà thôi, cần cẩn thận dưỡng mấy ngày, chiếu vào đơn thuốc mà sử dụng sẽ ổn thôi."
"Nhưng lúc này, xem mạch tượng của Lục thiếu gia, yếu ớt không lực, ngũ tạng đều có dấu hiệu bị thương tổn, cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ không được tốt..."
Y thuật của Tần đại phu giỏi nhất trong cả huyện thành đấy.
Dưới mắt nhìn Tần đại phu mà còn nói như vậy, Lục Văn Tình chỉ cảm thấy như sấm sét giữa trời quang, người cũng không đứng vững nữa, lung lay hai lần, được Liên Kiều bên cạnh đỡ lấy.
Lục Văn Tình cắn môi dưới, hồi lâu mới bình ổn lại tâm thần: "Tần đại phu có cách nào trị liệu hay không?"
"Chỉ có thể thử một lần." Tần đại phu đáp: "Đợi sau khi lão phu thi châm xong rồi, lại xem lại tình trạng, có điều lời lão phu cũng đã nói trước rồi, trong đầu Lục tiểu thư vẫn nên có ngọn nguồn cho thoả đáng."
"Y thuật của lão phu nông cạn, Lục tiểu thư vẫn nên sớm đi tìm danh y xem bệnh cho Lục thiếu gia mới được."
Nói cách khác, cơ hồ không có niềm tin chắc chắn gì.
"Tần đại phu còn biết đại phu nào nữa không? Ta đây phái người đi tìm?" Lục Văn Tình vội vàng nói.
"Mạnh đại phu của Hồi Xuân Đường ở phủ thành, y thuật tinh xảo, chuyên trị chứng hỗn tạp khó xử, Lục tiểu thư vẫn nên đi mời sớm cho thoả đáng." Tần đại phu dứt lời, cầm lấy một cái bảng gỗ từ trong hòm thuốc ra, đưa cho Lục Văn Tình: "Đây là vật làm tin của chúng ta ở Hồi Xuân Đường, lúc đi cứ lấy vật này ra, Mạnh đại phu sẽ biết chuyện này vô cùng khẩn cấp."
"Đa tạ Tần đại phu." Lục Văn Tình nhận lấy thẻ bài, vội vàng gọi Thanh Sam đến.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT