"Sai gia, coi như niêm phong, dù sao cũng phải có nguyên do niêm phong, không thể nói tra xét liền tra xét, việc buôn bán trong tề thuận trai chúng ta luôn luôn đường đường chính chính …" Lúc Trịnh chưởng quầy nói lời này, giống như không tự tin lắm.

Không có cách nào, không đủ tự tin, thậm chí có phần chột dạ.

Danh tiếng Tề thuận trai mấy năm nay liên tục trượt xuống dốc, Lục Tề Thuận lại một lòng một dạ muốn kiếm bạc, cho nên ăn bớt cắt xén nguyên vật liệu, đồ ăn nhìn được nhưng ăn không ổn, số lượng cũng càng ngày càng giảm nhiều hơn.

Trịnh chưởng quầy nắm rõ mọi chuyện như lòng bàn tay, cho nên hiện tại nói chuyện cũng không dám nói quá lớn, ngay cả câu không thẹn với lương tâm cũng không dám nói ra.

"Có phải đường đường chính chính hay không, không phải là việc các ngươi tự quyết định, là luật pháp quyết định."

Khuôn mặt của nha sai đầy khinh thường, liếc Trịnh chưởng quầy một cái, "Tề thuận trai không thể giao nộp đúng hạn khoản thuế, hiện tại đã bị tra xét ra, chủ nhân của ngươi là Lục Tề Thuận lúc này đã là bị mời đến nha môn rồi."

"Ngươi đã là đại chưởng quầy của tề thuận trai, cũng theo chúng ta đi một chuyến đến nha môn đi, nói cho rõ ràng chuyện này." Trịnh chưởng quầy nghe vậy, mặt xám như tro tàn.

Việc lén trốn nộp thuế hắn cũng biết rất nhiều, thậm chí cũng khuyên can Lục Tề Thuận, nói Cố Tu Văn với tư cách là quan chức không bao giờ đôi co lằng nhằng, khi làm việc lại như sấm rền gió cuốn, nhất định sẽ không chấp nhận những hộ buôn bán như thế.

Lục Tề Thuận tiện cũng không nghe hắn khuyên bảo, ngược lại bảo hắn yên tâm, nói trên dưới đã chuẩn bị thỏa đáng, sẽ không xảy ra chuyện gì.

Hiện tại xem ra, chẳng những xảy ra chuyện, hơn nữa còn xảy ra chuyện rất lớn.

Luật pháp đương triều xử phạt rất nghiêm khắc đối với tội lén trốn nộp thuế, việc làm giống tề thuận trai này ngoài việc phải bổ sung nộp thuế, lại bị phạt thêm rất nhiều tiền bạc, chỉ sợ còn phải bị phạt mấy năm làm lao dịch.

Chuyện nộp thuế thì cứ nộp, tiền phạt thì cứ phạt, nhưng mấu chốt nhất chính là việc lao dịch này…

Tu đê, đào lạch nước, mọi thứ đều là việc đòi mạng, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, bị bệnh mặc kệ trị liệu, trong lúc phục dịch, chung quy lại đã có khối người không về được nhà, hơn nữa sau khi lao dịch, muốn tìm chút việc làm cũng trở nên vô cùng gian nan.

Trịnh chưởng quầy càng nghĩ càng sợ, mồ hôi ứa ra như hạt đậu, túm chặt lấy nha sai kia nói, "Sai gia, những việc này đều là chủ nhân chỗ nga ta muốn chúng ta làm, sổ sách cũng là do hắn sai chúng ta làm hai bản, đều là do chủ nhân chúng ta…"

"Có nói cái gì thì đến nha môn nói đi." Nha sai cầm đầu dặn dò người bên cạnh, ôm cẩn thật những sổ sách vừa rồi vơ vét trong cửa hàng, sau đó sai người đem Trịnh chưởng quầy, cùng tiểu nhị có liên quan tới cửa hàng cùng nhau đưa tới nha môn.

Nha sai đi rồi, nhưng những người đứng hóng chuyện vẫn không rời đi, ngược lại chỉ chỉ trỏ trỏ, bàn tán sôi nổi.

"Lục Tề Thuận này, cũng coi như là trừng phạt đúng tội."

"Còn không phải sao, báo ứng đến tận đầu rồi, xem trước kia hắn làm những chuyện đó, chỉ toàn là sinh đứa nhỏ không có mắt, nếu không gặp báo ứng thì ta đành phải hỏi ông trời mắt mù rồi hay sao."

"Haiz, nhưng ta nghe nói, Huyện thái gia ra tay tàn nhẫn với Lục Tề Thuận này là bởi vì hắn đi tới đại phòng nhà họ Lục cầu hôn đó."

"Đừng nói như vậy, từ trước đến nay Huyện thái gia của chúng ta làm người công chính, làm việc công tư phân minh, cho dù có thiên vị hôn thê nhà mình, nếu Lục Tề Thuận không hở ra cái đuôi thì làm gì có ai tới nắm chứ, nói đi nói lại, Lục Tề Thuận bị như này là xứng đáng."

"Nhưng cũng phải nói, Huyện thái gia cùng đại phòng nhà họ Lục kia, Lục chưởng quầy có tài năng lại xinh đẹp, Huyện thái gia cũng là tướng mạo đàng hoàng, hai người cũng rất xứng đôi."

"Còn không phải sao, cả nhà lục chưởng quầy cũng là người lương thiện, năm ngoái vào mùa đông tuyết rơi lớn, quanh đây có mấy thôn bị tai họa, lục chưởng quầy còn đặc biệt mở lều cháo, tặng chăn bông nữa đó."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play