Đám nhóc vội vàng bưng bát đũa của bản thân, những món khác, giúp thu dọn ghế đẩu rồi cùng đi vào trong phòng.
“Nương, chúng ta vì sao phải ăn cơm ở gian nhà chính, bên ngoài không phải mát mẻ hơn một chút sao?” Bạch Trúc Diệp có chút khó hiểu.
Tuy nói đang lúc buổi trưa, nhưng bên ngoài dưới cây táo có bóng mát, thỉnh thoảng có gió thổi qua, so với trong phòng mát mẻ hơn nhiều.
“Nương chắc là sợ Mã bá nương thấy lại nói chúng ta.” Bạch Lập Hạ đáp một câu.
“Cũng không phải chỉ sợ Mã bá nương của bọn con, còn có người khác.” Tô Mộc Lam đem món ăn sắp xếp lại từ đầu, giải thích nói, “Bình thường chúng ta đều ăn rau, người khác thấy đa số đều chỉ lắc đầu, rồi thở dài, cảm thấy cuộc sống nhà chúng ta thật sự rất nghèo.”
“Nhưng chúng ta lúc này ăn toàn cơm trắng, thịt xào chua ngọt, thịt kho tàu, đều là đồ người khác không thể ăn mỗi ngày, trong lòng củba người khác sẽ nghi ngờ, nhớ đến tiền của chúng ta rốt cuộc đến từ đâu.”
Lúc này nhớ đến, từng cặp mắt cứ nhìn chằm chằn vào chúng ta, chuyện này lại lớn nữa....
.”
Thế giới này từ trước đến nay đều không công bằng.
Cuộc sống ở trong thôn, đều ăn rau thì không có chuyện gì xảy ra, nhưng nếu như có một ngày, trong chỗ ăn rau này có người bắt đầu ăn bánh màn thầu, những người ăn rau sẽ lo lắng.
Nếu như lo lắng này biến thành động lực, tích cực phấn đấu, tất cả sẽ dễ nói, nhưng nếu lo lắng biến thành tâm trạng u sầu, vậy thì nói không được rồi.
Tiềm ẩn, là câu đã xưa, cũng là kinh nghiệm đúc kết được.
“Nương nói rất đúng.”
Bạch Thủy Liễu gật gật đầu, nghĩ đến chuyện Tôn thị buổi sáng đến, nói “Nương, lúc người đi phiên chợ, Tôn bá nương lắc lư trước nhà chúng ta, nói đi vườn rau hái rau, mắt không ngừng nhìn vào khoai lang sấy dẻo đang phơi của nhà ta, đoán là thấy nhà ta phơi khoai lang sấy dẻo kiếm được tiền, muốn lén học.”
“Xem ra sau này phải thật sự nhọc lòng rồi.”
Tô Mộc Lam nhìn về phía đám nhóc, căn dặn nói, “Sau này người khác muốn hỏi cách làm món ăn nhà chúng ta, nếu như muốn moi từ bọn con, đều phải cẩn thận một chút, nhất định đừng nói ra.” Nương yên tâm, bọn con không nói.” Đám nhóc Bạch Thủy Liễu không hẹn mà cùng gật đầu.
“Vậy nếu như có người giống Tôn bá nương ở ngoài nhìn lén nhà ta thì sao?” Bạch Lập Hạ vô cùng lo lắng hỏi một câu.
“Nếu như ở bên ngoài, chúng ta chắc cản không được.”
Tô Mộc Lam nói,”Nhưng chúng ta cũng không cần cản, nếu như chúng ta đi ngăn lại, nói không chừng nàng ta lại trả đũa, nói tâm tư chúng ta không đàng hoàng, nhìn người nào cũng không chính trực, ngược lại bôi đen chúng ta.”
“Dù sao nàng ta cũng chỉ xem lén, cũng không biết cách làm rốt cuộc là như thế nào, giống như loại khoai lang sấy dẻo, chúng ta ba hấp ba phơi, nàng ta lại không biết, nhất thời không thể tìm ra cách tiếp cận thích hợp, suy nghĩ không ra khoai lang sấy dẻo cuối cùng phơi ra làm sao.”
“Đợi sau này chúng ta dư giả một chút, mời người đến sửa sân một chút, đem tường sân xây cao thêm một chút, đem những người có lòng đều chặn ở bên ngoài, cũng bớt đi nhiều phiền phức.”
“Được.” Đám nhóc lại gật đầu lần nữa.
“Được rồi, mau chóng ăn đi, thịt xào chua ngọt này nguội rồi, ăn vào lại càng thơm.” Tô Mộc Lam cười gấp đồ ăn cho mỗi đứa trẻ.
Nương cũng ăn đi.” Đám nhóc thấy vậy, lập tức động đũa, mỗi người gắp một miếng to, không hẹn mà cùng để vào trong bát của Tô Mộc Lam
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT