Vốn định chờ sau khi quyết định hợp tác với đối phương rồi sẽ bàn tiếp đến chuyện bái sư học nghệ như Bạch Trúc Diệp nói, không ngờ là Bạch Trúc Diệp đã tới nói ra trước chuyện này.

"Cũng có thể đi cùng ta được, nhưng mà có thể bái sư học nghệ được hay không thì phải dựa vào chính con." Bạch Thạch Đường ngẫm nghĩ rồi nói.

"Con biết rồi." Bạch Trúc Diệp mạnh mẽ gật gật đầu, "Tiên sinh đã từng nói, những người có tài nghệ giỏi, phần lớn là cậy tài khinh người, coi thường người bình thường."

"Nếu là có thể nhìn tới con, thì đó là sự may mắn của con, nếu coi thường thì …"

Bạch Trúc Diệp gãi gãi lỗ tai, "Vậy thì chờ thêm mấy năm nữa, chờ con luyện được tốt hơn thì lại bảo người ta nhìn con." Vô cùng cố chấp và kiên trì.

Bạch Thạch Đường duỗi tay xoa xoa đầu Bạch Trúc Diệp, cười nói, "Nói không tồi, nếu con đã nghĩ như vậy thì ngày mai đi cùng ta tới thăm hỏi xem sao."

"Vâng." Bạch Trúc Diệp hưng phấn đồng ý, "Buổi chiều con sẽ xin phép tiên sinh cho nghỉ ngày mai."

"Con đi tới lớp học trong tộc đây…"

Bạch Trúc Diệp nói xong những lời này liền xốc mành chạy một mạch ra bên ngoài.

Một lát sau, còn có thể nghe được tiếng bước chân con bé chạy một mạch tới lớp học trong tộc thông qua vách tường ngăn cách.

Bạch Thạch Đường cười cười, rót thêm một ít nước trà nóng vào ly trà.

Hôm sau, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam mang theo Bạch Trúc Diệp đi về phía huyện thành.

Ở thời đại này, bái sư học nghệ là chuyện cực kì trọng đại, phải hết sức coi trọng, mặc kệ đối phương có đồng ý hay không thì cha mẹ đều phải có mặt, cũng thể hiện sự lịch sự và tôn trọng.

ba người tới Linh Lung Các trước.

Quách chưởng quầy nói ngày hôm qua sau khi đi tới nhà Tần thị nói rõ ý đồ hợp tác, Tần thị đã đáp lời rằng "Tần ma ma nói mời chủ nhân hôm nay tới nhà thương lượng chuyện hợp tác, còn nói không cần đi tới đó quá sớm, tốt nhất gần tí buổi trưa thì đi, sau đó ở lại nhà dùng cơm."

Nhắc tới ngày hôm qua đi tới nhà Tần thị, Quách chưởng quầy cũng toát mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc khoảng thời gian mà Tần thị đưa cái khăn thêu áp quang này tại Linh Lung Các đã được vài ngày, thời gian lâu như vậy vẫn chưa hề báo tin cho đối phương một câu, đối với người có kỹ thuật thêu thùa như vậy mà nói mặc dù không giận tím mặt, cũng sẽ bởi vì chính mình không được coi trọng mà bất mãn.

Bởi vậy trước khi Quách chưởng quầy đi tới nhà Tần thị đã tính toán đưa ra vài lý do.

Thí dụ như chủ nhân vừa vặn không ở nhà, hoặc là hắn vừa vặn bận rộn với chuyện trong cửa hàng, không để ý đến chuyện này, hoặc là dứt khoát thừa nhận chính mình có mắt không tròng, ban đầu không nhận ra thêu áp quang …

Tóm lại, phải đưa ra thái độ hết sức thành khẩn để trấn an Tần thị, miễn cho lần hợp tác này trở thành công cốc.

Nhưng không đợi hắn lấy lý do mà mình vắt óc suy nghĩ ra, Tần thị biết hắn là chưởng quầy Linh Lung Các, hơn nữa là tới nói chuyện hợp tác, liền mở miệng chấp thuận.

Niềm vui quên trời đất.

Quách chưởng quầy kinh ngạc vì sao thái độ của Tần thị lại hiền lành như vậy, nhưng mọi chuyện hoàn thành một cách thuận lợi, hắn như trút được cục đá trong lòng, sau đó cũng thành thật nói Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam về chuyện này.

Mà Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam sau khi nghe được Quách chưởng quầy nói Tần thị muốn giữ lại bọn họ ăn cơm trưa cũng vô cùng kinh ngạc.

Đối phương đã tìm tới cửa nói tới chuyện hợp tác, chứng tỏ bọn họ cũng rất vừa ý với Linh Lung Các, nhưng thái độ này hơi quá nhiệt tình một chút.

Sự nghi hoặc này sau khi Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam nhìn thấy Tần thị đã tiêu tán sạch sẽ.

"Ngài là……" Tô Mộc Lam trước hết nhận ra Tần thị.

"Đúng là bà lão ta." Tần thị cười nói, "Ngày đó, thật sự đúng là nhờ các ngươi, nếu không muốn tới huyện Ngân này không biết sẽ mất bao nhiêu công sức nữa."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play