Vừa đến được một lúc đã giặt giũ phơi quần áo, trong sân cũng đã được quét dọn sạch sẽ.
Còn tiện tay rửa sạch rau để buổi tối nấu, chuẩn bị sạch sẽ để trong phòng bếp, nghe Tô Mộc Lam muốn ăn bánh nướng áp chảo vào buổi tối liền chuẩn bị bột mì.
Tóm lại là rất chịu khó tháo vát.
Thấy hai người kia còn tiện tay cọ rửa bếp, lúc phơi quần áo còn rũ sạch nếp nhăn quần áo, cũng có thể thấy được hai người này thường ngày thói quen làm việc không tệ.
Hai người cũng bắt xe, lúc dậy sớm tự mình bắt xe bò, buổi tối hai người kết bạn về nhà, cũng không cần phải quản hai người bọn họ.
Tô Mộc Lam rất hài lòng với hai người Bạch Thạch Đường chọn.
Bạch Thạch Đường thấy thế trong lòng cũng có phần yên tâm, đợi sau khi chuyện tơ thô gần như được ổn định thì sẽ bàn giao việc buôn bán ở cửa hàng rồi ở nhà cùng Tô Mộc Lam.
Vừa vặn mấy ngày nay là thời gian thu hoạch hồng, Tô Mộc Lam tìm một ít hồng để phơi, dự trữ đến mùa đông ăn.
Mặc dù Ngô Ký cũng sẽ phơi hồng, hơn nữa còn thường xuyên gửi một ít đến nhà, nhưng Tô Mộc Lam vẫn khá thích hưởng thụ thú vui nấu ăn, cũng không khác gì tự mình làm.
Bạch Thạch Đường đi cùng nàng, giúp nàng thu hoạch hồng, rửa sạch, gọt vỏ rồi phơi khô.
Linh Lung Các trong huyện thành làm ăn phát đạt, tiểu nhị bận rộn tiếp đón khách ở bên ngoài, còn giúp đỡ giao hàng ở huyện thành.
Có bà cụ tóc hoa râm, ăn mặc bình thường nhưng vô cùng chỉnh tề đến cửa Linh Lung Các.
"Bà muốn chọn loại vải nào, bà vào xem thử xem?" Tiểu nhị nhiệt tình tiếp đón.
"Tiểu ca, cho ta hỏi, có phải cửa hàng của các ngươi không bán quần áo may sẵn đúng không?" Bà cụ hỏi.
"Đúng, Linh Lung Các của bọn ta chỉ bán vải, không bán quần áo may sẵn." Tiểu nhị nói: "Bất quá ở chỗ bọn ta cũng có những bộ quần áo đơn giản, có thể cầm về tự may, nếu thật sự không may được, ở trên phố cũng có mấy tú nương chuyên may quần áo cho người khác, đến lúc đó có thể giới thiệu cho bà."
"Hễ là vải vóc mua từ Linh Lung Các của bọn ta, nếu mang đến chỗ bọn họ may đều có thể rẻ hơn một chút."
"Mua vải rồi lại đi may quần áo, quá phiền hà." Bà cụ nói: "Lại nói cũng thật kì lạ, cửa hàng Linh Lung Các lớn như vậy, sao lại không có tú nương chứ?"
"Theo lý mà nói thường bán vải là sẽ bán quần áo, chỉ là ông chủ của ta nói nếu bán quần áo may sẵn thì kiểu dáng và tay nghề đều phải tốt, nhưng tìm tới tìm lui cũng không tìm được tú nương thích hợp làm công việc này, nói gì thì nói thà thiếu còn hơn ẩu, nên quyết định không bán quần áo may sẵn."
Tiểu nhị nói: "Cũng tránh để cho các tú nương bình thường may quần áo rồi làm mất danh tiếng của Linh Lung Các bọn ta."
"Ông chủ nhà ngươi suy nghĩ chu đáo thật, cũng biết nhìn xa trông rộng." Bà cụ tán thưởng gật đầu: "Nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ trước mắt việc kiếm tiền mới là việc quan trọng, còn việc sau này thì mặc kệ tính sau."
"Lời bà nói rất có đạo lý, quan điểm làm ăn của ông chủ bọn ta không cần phải nói, người bình thường thật sự không thể so sánh được, con người cũng rất tốt, đối xử với những tiểu nhị như bọn ta cũng rất hiền hậu."
Tiểu nhị cười nói: "Đại nương, bà nhìn xem trời lạnh như thế này, nào có đạo lý nói chuyện ngoài trời gió lạnh như thế này chứ? Bà đi vào ngồi một lát đi, trong cửa hàng có trà, nếu không thích uống trà thì cũng có nước lê đường phèn, uống một chén nước ấm, cho dịu cổ họng."
"Không gạt tiểu ca, ta không phải đến để mua vải, ta muốn tìm ông chủ của các ngươi." Bà cụ cười nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT