Tuy rằng thả cầu vồng rất hay, nhưng là nếu nghe nhiều thì đầu cũng có chút choáng váng.

Tô Mộc Lam biết ý đồ của Vạn Tân Nguyệt, lúc này cũng có chút buồn cười, chỉ có thể bất đắc dĩ xoa nhẹ hai huyệt Thái Dương.

Đến khi Bạch Thạch Đường nhìn thấy Vạn Tân Nguyệt vẫn luôn dính chặt lấy Tô Mộc Lam thì lông mày nhíu chặt lại, cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, xách Vạn Tân Nguyệt ra ngoài sân để nàng cùng chơi luyện chữ với bọn nhỏ.

Vạn Tân Nguyệt ngây thơ hoạt bát, nhưng không hề ngốc, biết Bạch Thạch Đường phiền chán nàng dính như da trâu, nên cười hì hì đồng ý, chờ sau khi bọn nhỏ hoàn thành bài tập thì dẫn bọn trẻ chơi ở trong sân.

Khi nào chơi chán thì liền đi quanh thôn để nghịch ngợm, thấy Bạch Lập Hạ có vẻ đang rất quan tâm đến con ngựa của nàng nên lập tức thay phiên ôm bọn trẻ cưỡi ngựa.

Tô Mộc Lam thấy thế cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bên cạnh im lặng hơn rất nhiều thì nàng cũng có thể chuyên tâm làm việc khác.

Ví dụ như cắt tỉa các cành hoa ở bên trong khu vườn.

Cuối mùa thu, sắp đầu mùa đông thì các loại hoa phải được tu bổ một chút cành cây dư thừa, phải bọc lại các loại hoa không chịu được lạnh, để đảm bảo có thể an toàn chịu đựng qua mùa đông.

Còn có mấy gốc hoa cúc bây giờ vẫn đang nở rộ, nên liền hái xuống mấy cành chuẩn bị nấu chút mứt hoa cúc lê tuyết, để lưu trữ mùa đông có thể pha nước uống.

Đang bận rộn thì Phùng thị cùng Tiểu Thúy dẫn Bạch Vĩnh Lạc sang chơi.

Bạch Vĩnh Lạc đã hơn sáu tháng tuổi, đã có thể ngồi vững vàng, Bạch Kim Bắc đã tìm một thợ thủ công làm một chiếc xe đẩy nhỏ bằng trúc, Phùng thị lại khâu thêm một lớp đệm nhỏ lót bên trong, để cho Bạch Vĩnh Lạc ngồi trong chơi đùa.

Lúc này Bạch Vĩnh Lạc đang ngồi ở bên trong xe đẩy, mở to hai mắt đen nhánh, nhìn trái nhìn phải, sau khi vào trong sân nhà Tô Mộc Lam, thấy nàng liền khanh khách cười to, sau đó duỗi tay muốn Tô Mộc Lam ôm.

Tiểu tử rất khiến người ta thích, Tô Mộc Lam buông đồ vật xuống, sau đó đi rửa sạch tay rồi mới đến ôm Bạch Vĩnh Lạc, cầm một đóa hoa cúc vàng ươm để chơi với cậu bé.

Bạch Vĩnh Lạc cười híp hai mắt lại thành một đường chỉ, sau đó nhếch miệng để hở ra hai cái răng nhỏ nhòn nhọn mà hai ngày nay vừa mới nhú lên, nước miếng cũng theo khóe miệng chảy xuống.

Tô Mộc Lam vội vàng cầm khăn buộc trên xe đẩy nhỏ để lau cho cậu bé.

"Để ta ôm đi, nếu không cả người của ngươi sẽ dính đầy nước miếng mất." Phùng thị vươn tay đón Bạch Vĩnh Lạc về.

Bạch Vĩnh Lạc vừa thấy phải rời khỏi vòng tay của Tô Mộc Lam thì bĩu môi, vẻ mặt mất hứng, cau mày muốn khóc, Phùng thị liền cầm một quả bóng gỗ ra, nhét vào trong tay của cậu bé.

Trong tay có đồ vật để chơi, hơn nữa vẫn có thể dùng một tay để cầm được, nên Bạch Vĩnh Lạc thấy vô cùng hứng thú, hai tay ôm đồ chơi nhét vào trong miệng.

Quả bóng gỗ quá lớn, không bỏ vào trong miệng được nên cậu bé liền há miệng gặm cắn.

Trẻ em ban đầu sẽ dùng miệng để nhận thức thế giới, gặm cắn nhiều thứ gì đó thì có thể giúp cho trẻ em có nhận thức tốt hơn.

"Quả bóng gỗ này được mài nhẵn mịn, một chút thô ráp cũng không có." Tô Mộc Lam nhìn quả bóng gỗ kia cười nói: "Để cho đứa nhỏ chơi cũng yên tâm."

"Là của Quế tẩu tử tặng, nói là dùng gỗ lim để làm, loại gỗ này vừa cứng lại vừa rắn chắc, không sợ đứa nhỏ cắn vỡ, nên lúc chơi cũng an tâm hơn."

Phùng thị cười trả lười, còn Bạch Vĩnh Lạc đang chơi quả bóng gỗ lại như nghe hiểu lời nói của Phùng thị nên liền cầm quả bóng giơ về phía Phùng thị cười ha hả, sau đó lại tiếp tục gặm cắn.

Nhắc tới Quế thị thì Tô Mộc Lam mím môi: "Cũng đã một thời gian không mua đồ của bên Quế tẩu tử rồi, bây giờ tẩu ấy như thế nào rồi?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play