Từ khi Tô Mộc Lam xuyên nơi này, nàng đã coi bản thân mình trở thành một người đã kết hôn, làm nương của những đứa trẻ, hơn nữa thực chất tuổi tâm lý cũng đủ lớn, lúc này với tư cách là trưởng bối của Vạn Tân Nguyệt, nhìn thấy một cái tiểu cô nương làm nũng như vậy, trong nháy mắt nàng liền mềm lòng.

Tô Mộc Lam bất đắc dĩ vỗ vỗ trán, Tô Mộc Lam nhìn về phía Vạn Tân Nguyệt, "Vậy cháu nói xem, vì sao mà cháu bỏ nhà ra đi mới được, để ta nghe biết trước một chút, sau đó xem kế tiếp nên làm thế nào …"

Rốt cuộc bọn họ không phải là người giám hộ Vạn Tân Nguyệt, nếu thật sự là chuyện khó lường, e là không đảm đương được.

Thấy Tô Mộc Lam hỏi như vậy, Vạn Tân Nguyệt chu miệng lên, đặt mông ngồi xuống chỗ cũ trên ghế, vẻ mặt phiền muộn mà hất cằm lên, "Tứ thẩm thẩm, chuyện này phải trách cha cháu …"

"Thẩm nói xem năm nay cháu mới lớn được mấy tuổi, cha cháu đã gấp không chờ nổi mà tìm người mai mối cho cháu, người làm mối liền nói gả đi, còn chọn những tên dưa vẹo táo nứt, nhìn đã không muốn ăn để đi xem mặt."

"Cháu nói cháu chẳng coi trọng người nào, cha cháu nghe xong mất hứng, nói nào là ánh mắt của cháu quá khắt khe, con trai nhà buôn bán, công tử nhà quan cũng coi thường, còn chất vấn cháu rốt cuộc muốn chọn loại nào."

"Cháu cũng chỉ có thể nói thật, nói chính mình muốn chọn một người dung mạo ưa nhìn, tính tình ôn hòa, cháu thích là được, tứ thẩm thẩm, thím nói xem yêu cầu này của cháu cũng không tính là quá mức mà, dù sao cũng là lễ thành hôn của cháu, chuyện chung thân đại sự cả đời, đương nhiên phải chọn người mà cháu thích, nếu chọn người mà cháu không thích, sau này nhìn liền ăn không ngon, thế thì thành thân làm gì?"

"Kết quả cháu còn chưa dứt lời, cha cháu liền bổ nhào vào mắng ầm ĩ, nói cháu đang chọn xương cốt trong trứng gà, còn nói cháu rảnh rỗi sinh nông nổi gây chuyện, căn bản chính là càn quấy, còn nói dạo gần đây có đại công tử nhà tri phủ gì đó, bộ dáng đoan chính, đầy bụng thi thư, bảo cháu đi xem mặt một phen, còn nói đây là lần xem mặt cuối cùng, mặc kệ có gật đầu hay không thì hôn sự này sẽ vẫn được ấn định ra."

"Đây là người mà sau này cháu muốn đi theo cả đời, sao có thể nói gặp mặt một lần đã quyết định chứ? Cháu liền lén đi nhìn xem đại công tử nhà tri phủ bộ dáng đoan chính, đầy bụng thi thư mà cha cháu nhắc đến kia.

Tứ thẩm thẩm, thẩm đoán thế nào?"

"Làm sao vậy?" Tô Mộc Lam hỏi, "Chẳng lẽ người này không học vấn không nghề nghiệp, căn bản chính là kẻ bất tài à?"

"Cũng không đến mức thế."

Vạn Tân Nguyệt sờ sờ cái mũi, nói, "Đúng thật là người đầy bụng thi thư, học tập ở thư viện tốt nhất trong phủ thành, hơn nữa còn nghe nói vẫn luôn đi đầu trong các kì thi, tuổi còn trẻ đã là cử nhân, đang chuẩn bị tham dự kì thi mùa xuân sang năm."

"Nghe cũng không tệ lắm." Tô Mộc Lam khẽ gật đầu, "Nếu là có thể trúng tiến sĩ thì có thể làm quan, với độ tuổi này mà có thể làm tiến sĩ, tương lai sau này không giới hạn."

"Về lý mà nói thì đúng như vậy, có điều người này, bộ dạng… thật sự là một lời khó nói hết."

Vẻ mặt Vạn Tân Nguyệt vô cùng đau đớn, "Người thì lùn, mặt to như bánh nướng, toàn bộ cơ thể lùn như quả bí đao, hiện tại thời tiết không lạnh thì còn được, nếu chờ đến mùa đông cat người mặc một bộ áo bông, toàn bộ sẽ giống như quả bóng vậy, chẳng cần phải đi đường, lăn từng vòng là có thể tiến vào sân nhà mình."

"Có lẽ người này ở trong mắt người ngoài đoán chừng là nam có tài, tương lai càng có tiền đồ hơn, phụ thân lại là tri phủ, là đối tượng tuyệt hảo để lựa chọn làm hôn, nhưng cháu không để ý đến cái này, thật sự là không đạt được tiêu chuẩn trong lòng."

"Tưởng tượng đến việc cha cháu muốn ít nữa gặp mặt xong là sẽ bắt cháu phải gả cho người ta, cháu nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy tạm thời rời khỏi nhà trước đã, ném việc hôn nhân này đi mới yên thân được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play