Cố Tu Văn cân nhắc như vậy, khi mặt trời còn chưa lặn đã phá lệ ra khỏi nha môn.

Đi đường như bình thường, từ đường nhỏ kia đi bộ về phía nhà mình.

Gã sai vặt đi cùng ở bên cạnh.

Tháng sáu giữa hè, ban ngày nắng gắt như lửa, đến lúc này, đường nhỏ hẹp đã bị một dãy phòng ốc bên cạnh che rợp mát kín mít, cũng không cảm thấy nóng.

Đi như vậy khiến thân thể mỏi mệt sau một ngày bận rộn làm việc cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Cố Tu Văn cảm thấy cả người rất thoải mái, cũng nhớ thương Cố Vân Khê trở về nhà, lúc này dưới chân đi như gió, bước nhanh về phia nhà mình.

"Lão gia chờ một chút …"

Cố Tu Văn đi mau, phía sau gã sai vặt đuổi không kịp, không thể không chạy nhanh hơn, đồng thời nhắc nhở Cố Tu Văn chậm lại một chút.

Chẳng qua lời này còn chưa dứt, gã sai vặt đã đâm vào một người đột nhiên lao ra từ đầu hẻm đột nhiên lao ra.

Người lao ra lực va chạm rất lớn, gã sai vặt cũng không phòng bị, ngã bệt mông ngồi xuống mặt đất, mở miệng la bai bải kêu đau.

Cố Tu Văn phát hiện ra âm thanh liền vội vàng ngừng lại, sau đó nhìn thấy một vị cô nương trẻ tuổi mặc y phục màu hồng phấn, cũng té lăn quay ra mặt đất.

Tạm không nhắc đến nguyên nhân là do ai, dù sao cũng là gã sai vặt nhà mình đụng phải người khác, hắn lại ở trước mặt, liền dự định duỗi tay nâng đỡ vị cô nương ngã xuống đất kia dậy.

Nhưng khi cô nương kia vừa nhấc đầu lên, Cố Tu Văn nhận ra nàng không phải ai khác, mà là Lục Văn Viện thì bàn tay đang vươn ra vội vàng rụt trở về.

Mà Lục Văn Viện kia lúc này ngồi dưới đất, đang "Ai da ai da" kêu đau, nũng nịu mà nói câu, "Đang êm đẹp đi đường, sao …"

Nửa câu sau còn chưa nói ra, Lục Văn Viện phát giác người cũng ngồi dưới đất trước mặt mình không phải là Cố Tu Văn, mà là một gã sai vặt mặc quần áo màu xanh, nàng choáng váng hết cả người.

Sao chuyện lại thành thế này…

Nàng vừa rồi chính là nhắm chuẩn thời điểm, nhào về phía Cố Tu Văn mà va chạm, sau đó lấy lý do nam nữ thụ thụ bất thân để ăn vạ Cố Tu Văn.

Nếu là có thể ăn vạ được thành một mối hôn sự là tốt nhất, nếu là thật sự không lừa được thì xen vào mối hôn sự của Cố Tu Văn và Lục Văn Tình cũng được.

Nhưng hiện tại, căn bản nàng không đụng phải Cố Tu Văn, ngược lại là đụng phải gã sai vặt bên người hắn…

Tưởng tượng đến tình huống vừa rồi của chính mình, là nàng cố ý ưỡn ngực nhào tới, lúc này quần áo mùa hè mỏng manh, gã sai vặt kia nhất định cũng cảm giác được, trong lòng Lục Văn Viện liền cảm thấy ghê tởm.

"Thằng nhãi nhà ngươi đi đường kiểu gì đó, đang yên đang lành lại va vào người khác hả?"

Lục Văn Viện mặc kệ việc đi ăn vạ Cố Tu Văn, lúc này lăn long lóc bò lên, nhìn về phía gã sai vặt quát mắng, "Nếu va chạm làm bổn tiểu thư bị thương, lột da của ngươi ra cũng không đủ để bồi thường!"

Gã sai vặt bị người ta va phải ngã trên mặt đất, có thể nói là cái mông bị quăng ngã trực tiếp, lúc này cảm thấy toàn bộ cái mông dường như bị vỡ thành tám mảnh, nóng bỏng đau rát.

Hắn còn chưa nói gì, lại bị người chỉ thẳng vào mặt mà mắng, lúc này trong lòng cũng cảm thấy tràn đầy uất ức.

Tu Văn nhìn thấy tình cảnh này, càng cảm thấy chán ghét đối với Lục Văn Viện hơn "Lục tiểu thư nói sai rồi, ngõ nhỏ này mới là đường chính, Lục tiểu thư chạy như bay từ ngã ba ra, cũng không nhìn đường, đụng vào nô bộc nhà ta."

"Nếu nô bộc nhà ta không có việc gì còn được, nếu có chuyện gì, bản quan đành phải hỏi Lục tiểu thư để đòi lại công đạo về mới được."

Gã sai vặt thấy lão gia nhà mình ra mặt bảo vệ mình, trong lòng lập tức ấm áp, đứng lên khỏi mặt đất, yên lặng mà đứng ở bên cạnh Cố Tu Văn.

Lục Văn Viện thấy Cố Tu Văn vừa mở miệng ra là đã bênh vực cho gã sai vặt kia, nàng tối sầm mặt lại, trong lòng càng bất mãn hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play