Bên trong xe ngựa đều để tất cả các loại đồ vật mà gia đình Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đã mua.
Tuy rằng đồ đạc cũng nhiều nhưng nếu gom gọn lại một chút thì một người ngồi vào cũng không đến mức quá chật chội, hơn nữa cẩn thận một ít thì cũng sẽ không làm rối loạn đồ đạc bên trong.
Nhưng loại chuyện này thì dù sao vẫn là tình ngay lý gian, nếu không có việc gì thì còn dễ nói, nhưng ngộ nhỡ có đồ vật nào đó bị rơi mất thì bà lão sẽ không thể nói rõ được.
Mặc dù xa phu biết chủ nhân nhà mình cũng không thèm để ý đến chuyện này nhưng nếu thực sự gặp được chuyện như vậy thì trong lòng cũng sẽ không thoải mái.
Cho nên để tránh gặp phải trường hợp như vậy thì biện pháp tốt nhất là cố gắng hết sức tránh gây hiểu lầm.
Xa phu thấy bà lão tuy rằng là người ăn xin nhưng vẫn chú ý đến hành động, nên ấn tượng đối với bà lão cũng tốt hơn một ít, chỉ nói: "Vậy được rồi, bà nắm chặt hơn một chút, đừng để xảy ra chuyện gì không may."
"Được." Bà lão cười cười, sau đó hỏi: "Chủ nhân này của ngươi nhìn phong thái cũng không tầm thường, có phải là người của huyện Tằng Ngân hay không? Nhà ở trên huyện thành hả?"
Thấy xa phu có chút giật mình, bà lão cười giải thích: "Chủ nhân nhà ngươi đã cho ta đồ ăn lại đồng ý cho chở ta một đoạn đường thì là người vô cùng tốt bụng."
"Người tốt trên thế gian này phải được báo đáp mới đúng, nếu không sẽ làm rét lạnh tấm lòng củba người tốt mất, sau này sẽ không ai muốn làm người tốt nữa, ta vốn dĩ muốn hỏi thăm nơi ở của chủ nhân nhà ngươi là bởi vì sau này sau khi đã ổn định rồi thì cũng muốn tới cửa để cảm ơn."
"Ta sợ trực tiếp hỏi thì chủ nhân nhà ngươi sẽ không chịu nói, nên liền hỏi riêng ngươi một câu."
Xa phu gãi đầu, suy nghĩ một lúc rồi mới nói: "Chưởng quầy nhà ta có mở hai cửa hàng ở trên huyện thành, trong đó có một cái là cửa hàng bán vải vóc lớn nhất huyện thành, nên sau này nếu bà muốn đến tìm chưởng quầy nhà ta thì cứ đến cửa hàng bán vải là được."
Xa phu không biết có nên trả lời chi tiết hay không, nhưng thấy bà lão này muốn báo đáp, hơn nữa cũng cực kì đồng ý với câu nói vừa rồi của bà, người tốt cần phải được báo đáp mới được, nên liền lộ ra một ít thông tin cho bà.
Nếu bà lão là người thật sự có lòng thì có thể thông qua lời nói của hắn để tìm đến chưởng quầy, nhưng nếu nàng chỉ nói mấy câu ngoài miệng thì cũng coi như là hắn không làm lộ ra bên ngoài quá nhiều tin tức về chưởng quầy của hắn.
Bà lão thấy xa phu nói vậy, cũng hiểu được ý định của hắn, nên liền gật đầu: "Được, ta nhớ kỹ rồi."
Xe ngựa và xe trâu cứ đi một trước một sau, trở về huyện.
Đợi đến khi đã đến trên trấn thì thời gian cũng không còn sớm nữa.
Vì quan tâm đến chuyện bà lão muốn đi huyện thành tìm muội muội của mình, nếu đi quá trễ thì huyện thành sẽ cấm đi lại ban đêm, bà lão này có lẽ sẽ không có chỗ dừng chân nên Bạch Thạch Đường dặn xa phu trực tiếp chạy xe ngựa đưa bà đến huyện thành trước.
Còn gia đình bọn họ thì lấy một số đồ vật cần dùng trong xe ngựa rồi đi về phía thôn Bạch gia.
Lúc gần đi thì Bạch Thạch Đường lại dặn dò xa phu một lần, dặn hắn nhất định phải đưa bà lão đến chỗ mà bà nói.
Bà lão thấy thế liền nước mắt giàn giụa, lại một lần nữa ngàn ân vạn tạ hai vợ chồng Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam.
Khi đã về đến nhà thì trời cũng đã tối đen rồi.
Về nhà muộn, và tuy rằng cũng không làm gì cả nhưng chỉ ngồi xe cả ngày thì bây giờ ai cũng rất mệt mỏi rồi.
Bởi vậy nên cơm tối cũng không làm quá phức tạp, Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường chỉ nấu một nồi bánh canh, tất cả mọi người uống một bát rồi sau đó rửa mặt và đi nghỉ ngơi sớm một chút.
Ngày hôm sau, Bạch Thạch Đường đi lên huyện thành từ sớm.
Thứ nhất là phải đi thương lượng chuyện mở Linh Lung Các trên phủ thành với Liêu chưởng quầy, thứ hai là mang các đồ vật mua từ phủ thành về nhà.
Thuận tiện cũng hỏi xa phu về chuyện đưa tiễn bà lão.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT