Nhận được câu trả lời của tiểu nhị thì Tô Mộc Lam nói: "Làm phiền lấy năm cái bánh mì, năm cái bánh bột ngô, và thịt heo kho mà vừa rồi chúng ta đã gọi, cũng đưa cho bà ấy một phần đi, tiền thì để ta trả."
Cuối cùng cũng nói thêm một câu: "Cũng lấy thêm cái gì đó để gói đồ ăn lại."
Bữa ăn này chắc chắn sẽ không thể ăn hết trong một lần, gói lại thì phần còn lại có thể để lại ăn thêm hai bữa nữa.
Những người ăn xin dọc đường như này thật ra cũng không biết đâu là thật đâu là giả, nếu xin tiền mua thức ăn thì liền cho một ít đồ ăn đi, coi như là thỏa mãn lòng tốt của bản thân.
"Vâng."
Đây là một lần buôn bán thêm vào nên tiểu nhị của quán tất nhiên là vui mừng đồng ý, lập tức đi về sân sau để chuẩn bị đồ ăn, đổ món thịt heo trộn rau kia vào trong bát của bà lão, sau đó lại nhét cho bà hai cái bánh nướng.
Còn lại thì lấy một tấm vải sạch sẽ gói lại, cũng đều đưa hết cho bà lão, lại nói: "Hôm nay bà có thể ăn no bụng còn không bị đuổi ra ngoài đều là nhờ phúc của khách hàng bàn này, phải cảm ơn người ta cho tốt đấy."
Bà lão run rẩy nhận mấy thứ này, sau đó quỳ xuống dập đầu với đám người Tô Mộc Lam: "Cảm ơn, cảm ơn."
"Vâng, vâng." Bà lão có chút khó khăn chống quải trượng đứng lên, sau đó treo gói bánh mì và bánh nướng lên trên gậy, bưng bát thịt heo kia đến bãi đất trống ở bên cạnh quán ăn, bắt đầu ăn như hổ đói.
Bộ dạng ăn như sói đói kia thì cũng không giống như đang lừa gạt.
Tô Mộc Lam nhìn có chút thổn thức.
Tuổi tác đã lớn như vậy lại vẫn phải đi ăn xin để sống, thực sự là có chút đáng thương.
Đặc biệt là quần áo của bà ấy được giặt rất sạch sẽ, tóc cũng được chải gọn gàng, chẳng sợ là đi ăn xin thì cũng không hề lôi thôi, không muốn bộ dạng của bản thân không phù hợp, chắc là lúc trước cũng là người vô cùng để ý đến hình tượng của bản thân.
Bây giờ phải sống những ngày như vậy thì có lẽ cũng không cam lòng, nhưng không thể làm gì khác được.
Tô Mộc Lam thở dài, trong lòng lại thổn thức một trận, đợi cho cả nhà đã ăn cơm xong rồi liền thanh toán tiền và chuẩn bị rời đi.
Vừa mới đi đến cửa thì bà lão kia lại chống quải trượng đi đến.
"Ta thấy các ngươi đang vội vàng lên đường, muốn hỏi xem các ngươi chuẩn bị đi về phía nào?"
Bà lão này muốn hỏi bọn họ đi đâu sao?
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam đều có chút cảnh giác, lúc này cũng không dám tùy tiện trả lời, chỉ cẩn thận hỏi: "Lão bà bà có chuyện gì vậy?"
"Ta là người đến từ kinh thành, vốn dĩ muốn đi huyện Tằng Ngân để nương tựa nhà tiểu muội, chỉ là không ngờ trên đường gặp phải cướp bóc, đã đoạt sạch sẽ tất cả tiền tài của ta, rơi vào bước đường cùng nên đành phải vừa đi vừa ăn xin dọc đường."
"Ta thấy hướng các ngươi đi cũng là đi về phía huyện Tằng Ngân, nên muốn hỏi một chút có tiện đường hay không, nếu có thể thì muốn hỏi xem các ngươi có thể đưa ta đi một đoạn được không."
"Đợi sau khi đã tìm được tiểu muội thì ta nhất định sẽ cảm ơn các ngươi."
Bà lão nói xong liền vén áo hành lễ với gia đình Tô Mộc Lam.
Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam liếc nhìn nhau.
"Cùng một phương hướng nên cũng có thể đưa bà đi một đoạn đường." Bạch Thạch Đường trả lời.
"Thật sao?" Bà lão vô cùng vui mừng, không ngừng cúi đầu với Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam: "Vậy ta thật sự cảm ơn các ngươi rất nhiều, các ngươi là người tốt bụng, là Bồ Tát sống, hôm nay xem như là ta đã gặp được người tốt rồi…."
"Nhưng mà, nếu lão bà bà đã nói bản thân từ kinh thành đến thì ta liền nhiều chuyện hỏi thêm một câu, lão bà bà lúc trước ở chỗ nào trên kinh thành vậy, trong nhà kiếm sống bằng nghề gì." Bạch Thạch Đường hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT