Lúc này, đầu bếp La nói như vậy, làm như vậy, cũng là có ý tứ muốn dạy dỗ đám học đồ một phen.

Đây là chuyện trong Hồng Vận Lâu, đương nhiên người bên ngoài cũng không thể nói gì.

Tô Mộc Lam với Bạch Thạch Đường cũng chỉ có thể khẽ gật đầu, đợi đầu bếp La gọi mấy người kia đi tới, giúp chuyển mấy cái rương lớn này đi vào trong sân, phần còn lại giao cho đầu bếp La bên này.

Lúc không còn sớm nữa, Bạch Thuỷ Liễu cũng đã sắp xếp xong nơi này, cũng không còn lý do gì để ở lại đây quấy rầy, Tô Mộc Lam với Bạch Thạch Đường liền dẫn bọn nhỏ đi về khách sạn bên cạnh.

Bạch Thuỷ Liễu đưa đến cổng Hồng Vận Lâu, nghe Tô Mộc Lam căn dặn một phen, lúc này mới trở về phòng của mình, đi lấy một ít cơm canh và nước nóng đến.

Mà khi những học đồ này nhìn thấy trong ba cái rương lớn này không phải là đồ dùng riêng của Bạch Thuỷ Liễu, mà là đưa đến Hồng Vận Lâu để tặng cho đám đầu bếp thì lập tức có hơi xấu hổ.

Nhất là những người lúc nãy cảm thấy Bạch Thuỷ Liễu quá rêu rao, quá quý giá kia, lúc này càng thẹn đến mức mặt mày đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào.

Lúc này, Triệu Vũ càng như thế, sau khi do dự một chốc thì đứng dậy, hướng đầu bếp La hành lễ bồi thường: "Là lỗi của ta, ta đây sẽ đi phạt mình xóc muôi một canh giờ."

"Ừm." Đầu bếp La gật đầu tán đồng, tiếp theo nói: "Việc này không phải nhìn một cách đơn thuần là được, mà phải nhớ cho thật lâu mới được."

"Vâng, ta hiểu rồi." Triệu Vũ vái chào vài cái, đi lấy nồi sắt và cát đá đến bên cạnh để luyện muôi.

Mà mấy học đồ khác cũng nhao nhao tỏ vẻ phải tự phạt mình một phen.

"Trong lòng các ngươi đều biết rồi vậy là tốt, về sau cũng phải nhớ kỹ, có một số việc, mắt thấy chưa hẳn là thật, tuyệt đối không nên bình luận quá nhiều, cần yên lặng theo dõi thay đổi mới thoả đáng, bằng không mà nói, dễ làm tổn thương người ngoài, cũng dễ tổn thương mình."

Đám học đồ đều nặng nề gật đầu, tiếp theo liền đi lấy chảo sắt và nồi đất, bắt đầu phạt mình xóc muôi.

Đầu bếp La thấy thế, trong lòng cũng được an ủi, sau khi dò xét một vòng trong sân cũng rời đi.

Đám học đồ cũng đều không lười biếng, chỉ dựa theo thời gian đã nói, xóc đủ rồi mới ngừng.

Bên này, Bạch Thạch Đường với Tô Mộc Lam dẫn bọn nhỏ đi sắp xếp ổn thoả ở khách sạn Thuỷ Vân Gian ở bên cạnh.

Hai phòng trên, Bạch Thạch Đường với Tô Mộc Lam một phòng, Cố Vân Khê, Bạch Lập Hạ và Bạch Trúc Diệp ở một phòng.

Chờ bọn nhỏ rửa mặt xong, ngủ say, lúc này lòng Tô Mộc Lam mới thả lỏng mà trở về phòng.

"Đầu bếp La này trông cũng hơi đáng tin đó." Tô Mộc Lam cảm khái nói.

"Ừm." Bạch Thạch Đường gật đầu: "Ước chừng Thuỷ Liễu ở đây cũng sẽ không chịu uất ức đâu, xem chừng sáng mai Thuỷ Liễu cũng sẽ bắt đầu học nấu ăn rồi rồi, chúng ta đã đưa đến, cũng không thích hợp thường xuyên đi thăm cho lắm."

Có thể nói, Hồng Vận Lâu đã vô cùng chăm sóc Bạch Thuỷ Liễu rồi.

Nhưng thân là một quán rượu phải có quy củ của quán rượu, thường xuyên đi thăm viếng, dễ khiến lòng người bất ổn không nói, thời gian đến cũng chưa chắc sẽ thích hợp, rất dễ quấy rầy Hồng Vận Lâu.

"Đúng là như thế." Tô Mộc Lam thở dài: "Có điều, nhiều năm thế rồi, xem như đây là lần đầu Thuỷ Liễu rời nhà lâu như thế." Cũng là lần đầu tiên nàng rời xa Bạch Thuỷ Liễu.

Làm sao cũng đều cảm thấy rất lo lắng.

Con đi ngàn dặm mẹ lo lắng, cho dù đây là trăm dặm cũng lo lắng hệt như thế.

Bạch Thạch Đường hiểu tâm trạng của Tô Mộc Lam lúc này, bèn ôm nàng vào lòng, dùng tay vỗ nhẹ lưng nàng.

Sau một hồi mới nói: "Hiếm khi đi một chuyến đến phủ thành, ở thêm hai ngày, cũng đưa bọn nhỏ đi vài vòng ở phủ thành nhé, trùng hợp, ta cũng muốn xem vài cái cửa hàng ở đây."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play