Tô Mộc Lam lật xem hai trang thì phát hiện nội dung bên trong không phải là mấy quyển sách hay kinh thư mà bọn nhỏ hay đọc, mà lại là một quyển sách dạy nấu ăn.
Hơn nữa bên trong ghi lại rất nhiều công thức nấu ăn, trong đó chủ yếu là các món ăn phổ biến trong quán ăn, tiệm rượu, ghi đầy đủ rõ ràng từ cách làm, lượng nguyên liệu cần dùng đến những điểm cần chú ý.
Sách dạy nấu ăn như vậy nếu ở đặt ở thời hiện đại thì có thể xem như là một quyển sách vô cùng bình thường, có thể nhìn thấy ở tất cả mọi nơi, nhưng ở thời cổ đại, nơi mà có được một tay nghề sẽ có thể sống an nhàn cả đời thì loại đồ vật như này khá hiếm có, hơn nữa cũng sẽ không dễ dàng tặng cho người khác.
Hơn nữa các công thức ở nửa phần sau của quyển sách dạy nấu ăn này thì Tô Mộc Lam cũng không thường thấy, có vẻ như là món ăn độc đáo mà tác giả đã tự sáng tạo.
"Đây chính là đồ tốt đấy." Vẻ mặt của Tô Mộc Lam tràn đầy tươi cười hỏi Phùng thị: "Tẩu lấy quyển sách nấu ăn này ở đâu thế?"
Việc kinh doanh làm ăn của nhà mẹ đẻ Phùng thị cũng không tính là nhỏ, nhưng Tô Mộc Lam còn nhớ rõ là nhà mẹ đẻ Phùng thị làm buôn bán lá trà, cũng không mở tiệm rượu hay quán ăn,...….
Gia đình của thúc thúc và bá bá cũng không dính dáng gì đến tiệm rượu cả.
"Nếu tính về thời đại thì nó được ông cố của ta lưu lại."
Phùng thị cười trả lời: "Ta nghe nói, trước đây ông cố vẫn là một người bán hàng rong, suốt ngày cõng đòn gánh mua vào bán ra, vận chuyển đồ vật đi khắp nơi, coi đó là một nghề nghiệp."
"Có một ngày mùa đông tuyết rơi lớn, ông cố bán hết đồ nên từ trên trấn trở về nhà, trên đường đụng phải một người ngã xuống đường, bộ dạng giống như là ăn xin, cả người đều bị đông cứng, ông cố không đành lòng nên liền cõng người nọ về nhà, cho ăn một ngụm canh nóng và lấy bếp than để sưởi ấm."
"Người nam nhân đó đã nhặt lại được một tính mạng, nhưng ngày hôm sau thì muốn đi luôn, khi đến thời điểm rời đi thì ông cố lại nhét cho hắn vài chiếc bánh bột ngô để mang theo ăn dọc đường, người nọ vô cùng biết ơn ông cố nên nói là bản thân thì không có gì đáng giá, chỉ có một quyển sách dạy nấu ăn này vì vậy liền đưa nó cho ông cố, coi như là món quà cảm ơn ân cứu mạng của ông cố với hắn."
"Ông cố lúc ấy không biết được nhiều chữ lắm, cũng không biết nấu ăn, xem cũng không hiểu bên trên viết những đồ ăn nào trên chợ có bán hay không, cũng càng cảm thấy quyển sách dạy nấu ăn này không có tác dụng gì đối với mình, nhưng nếu là quà cảm ơn củba người khác thì ông cố cũng nhận lấy."
"Lúc đó sách vở không hề rẻ, hơn nữa trong nhà cũng không có người đọc sách, nên liền cảm thấy mặc kệ là sách về cái gì thì chắc chắn là thứ tốt nên liền truyền từ đời này sang đời khác, sau đó liền truyền đến đời cha ta."
"Cha ta cảm thấy quyển sách dạy nấu ăn này không tồi, chỉ là trong nhà cũng không có tâm tư làm kinh doanh tiệm rượu, mấy ca ca nhà ta cũng không muốn, nên cha nương của ta liền coi như là của hồi môn cho ta, chỉ nói là sau khi ta lập gia đình thì cho Kim Bắc dùng để buôn bán cũng được, hoặc là bản thân tự đọc rồi luyện tập nấu ăn cũng tốt, coi như là không lãng phí."
"Ta thì là người vừa đọc sách liền mệt mỏi rã rời, thật sự rất lười đi xem, liền vẫn luôn để đó, bây giờ nghe nói Thủy Liễu muốn đi đến Hồng Vận Lâu để học nấu ăn thì trong lòng ta cũng vô cùng vui mừng, muốn đến chúc mừng đứa nhỏ, nhưng suy nghĩ một lúc lâu vẫn không biết nên tặng cho cô bé món quà gì, sau một hồi lật tung tủ đồ thì ta liền tìm được quyển sách dạy nấu ăn này."
"Nếu đứa nhỏ đã nguyện ý học nấu ăn thì khẳng định là đã quyết tâm suy nghĩ nghiên cứu các công thức nấu ăn rồi, quyển sách dạy nấu ăn này đưa cho cô bé thì ta cảm thấy vừa đúng lúc."
Phùng thị nói xong liền cười trêu ghẹo: "Nhưng mà ta phải nói trước cho ngươi biết, lúc trước chính ta cũng quên mất có quyển sách nấu ăn này, cũng không phải là không nỡ cho ngươi, chỉ cố chấp giữ lại đưa cho Thủy Liễu đâu nhé, ngươi làm nương cũng không thể bởi vì việc này mà ghen tỵ được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT