“Được.” Tô Mộc Lam cười tít mắt đáp lại, vác theo một cây xẻng ra ngoài.
Nàng cần đem mảnh đất hoang kia xới lên một chút, đảm bảo đất tơi xốp, sau khi cấy khoai lang xuống, thu hoạch sẽ càng tốt hơn.
Một trận mưa to, trời âm u và mưa nhỏ liên tiếp mấy ngày, đất hoang sớm đã bị nước làm cho ướt sũng, lần này xới lên rất dễ dàng.
Đến cả Bạch Mễ Đậu cũng có thể cầm cây xẻng nhỏ hơn chút mà nhẹ nhàng đào lên.
Một người lớn cùng ba trẻ nhỏ làm việc đến buổi trưa, Tô Mộc Lam đi chỗ ruộng khoai lang hái lá khoai lang về luộc mì ăn.
Ăn cơm xong, đám nhóc nghỉ ngơi một chút, Tô Mộc Lam bắt đầu bận rộn ở trong phòng bếp.
Đầu tiên là cho kê vàng ra rổ và hấp chín.
Tiếp theo đó là trộn bột vào.
Bột trắng trộn với kê vàng hấp chín, sau đó đánh tan hai quả trứng vào.
Nhào kê vàng với trứng gà và mì trắng thành cục bột tròn, sau đó dùng cái cán để cán thành bánh mỏng, sau đó cắt thành từng miếng vuông cỡ một tấc, cuối cùng cho vào chảo dầu nóng.
“Xèo, xèo...”
Những miếng vuông vứt lăn trong chảo dầu cạn, xuất hiện những bọt bong bóng với nhiều kích cỡ khác nhau, ngay sau đó, chúng từ từ nổi lên trên mặt dầu.
Sau đó là mùi thơm nồng của dầu mỡ khi thức ăn đã chín.
“Nương đang làm món gì vậy, thơm quá.” Bạch Trúc Diệp thò đầu vào phòng bếp, ngồi ở trước lò bếp, giúp tiếp lửa vào bên trong lò, tiếp theo là đứng lên, nhìn về phía bên trong chảo.
“Con tới đúng lúc, giúp ta đem cái này đến trong sân phơi ráo.” Tô Mộc Lam cầm cái vợt để đem những miếng vuông vức trong chảo vét hết ra ngoài, dốc hết dầu, bỏ vào trong rổ.
“Được.” Bạch Trúc Diệp bưng cái rổ, làm theo Tô Mộc Lam nói, đặt ở trên bàn trong sân phơi.
“Đây là gì?” Bạch Mễ Đậu tụ lại đây, mũi hít vào, “Ngửi có vẻ khá thơm.”
“Đây gọi là cơm cháy.” Tô Mộc Lam lại đem mấy miếng cơm cháy bỏ vào trong chảo lửa nhỏ chiên ngập dầu.”
“Lần này cũng cẩn thận một chút, đừng để bị bỏng.” Tô Mộc Lam cười nhắc nhở.
“Vâng.” Bạch Trúc Diệp dùng sức gật đầu, tiếp theo đi xem cơm cháy thơm phức màu vàng kim ở trong rổ, “Cơm——cháy, cái tên này, thật sự rất thú vị.”
Thú vị giống như bỏng ngô vậy.
Áng chừng có lẽ cũng sẽ ngon như bỏng ngô.
Bạch Trúc Diệp nghỉ như vậy, bất giác mà chảy nước miếng.
Bạch Mễ Đậu cũng chép môi.
“Hai bọn muội, xem thì xem, đừng để nước miếng rơi vào.” Bạch Lập Hạ trêu chọc.
Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu nhanh chóng vớ tay ra bịt kín miệng.
Bạch Lập Hạ thấy vậy cười lên, “Bọn muội hai người xem chừng mớ cơm cháy và khoai lang sấy dẻo này, đừng để những con kiến tham ăn đến quấy rối, ta đi giúp nương đốt lửa.”
“Vậy ta đi lấy chút củi ở đống củi khô, Bạch Mễ Đậu đệ xem chừng cơm cháy và khoai lang sấy dẻo cho tốt.” Bạch Trúc Diệp cũng gấp gáp sải bước chân đi.
Đây chính là nơi không nên ở lại, phải nhanh chóng rời đi mới được.
Bạch Mễ Đậu chớp chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhăn thành cái bánh bao.
Mọi người có thể trốn đều trốn đi rồi, bỏ cậu bé một mình bị thèm ăn cơm cháy.
Đối mặt với cơm cháy thơm phức như vậy, cái này thì ai mà chịu nổi...
Nhưng nương từng nói qua, cậu là nam tử hán, nếu như là đàn ông, thì nên đối mặt với cơm cháy mà không thèm ăn.
Được, cậu bé làm được.
Bạch Mễ Đậu nỗ lực nhưng có chút khó khăn mà di chuyển ánh mắt từ trong rổ cơm cháy kê vàng, mà tiếp theo là đi tra xem cái rổ khác gần đó có kiến xuất hiện hay không.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT