Bạch Thủy Liễu khụt khịt mũi, nói tiếp: "Tuy rằng có thể đi học nấu ăn ở Hồng Vận Lâu thì con cũng rất vui mừng, nhưng vừa nghĩ đến nếu đi thì phải ba bốn tháng mới có thể về gặp cha nương một lần, nên….."

Luyến tiếc.

Phụ mẫu của cô bé là phụ mẫu tốt nhất trên đời, cô bé muốn dành cả cuộc đời ở bên cạnh chăm sóc hai người.

Trong bốn đứa nhỏ thì Bạch Thủy Liễu là đứa trẻ hiểu chuyện nhất, cũng là đứa bé nặng tình cảm nhất.

Tô Mộc Lam có thể hiểu được tâm trạng của cô bé lúc này, vươn tay xoa đầu của cô bé.

"Đứa trẻ ngốc nghếch, lúc trước khi Mễ Đậu đi huyện học thì không phải nương đã nói rồi sao, chim non muốn trưởng thành thì phải rời tổ tự bay, bây giờ là lúc con phải tự mình bay rồi."

"Nói một câu không dễ nghe là bây giờ tuổi của con còn nhỏ, nhưng nếu qua hai năm nữa, cho dù con có muốn ở nhà thì cha và nương cũng sẽ nghĩ biện pháp để đuổi con ra ngoài đấy."

Tô Mộc Lam cười nói, vươn tay nhéo cái mũi của Bạch Thủy Liễu.

Bạch Thủy Liễu thấy Tô Mộc Lam bắt đầu trêu ghẹo cô bé nên cười tươi.

Nhưng cái mũi vẫn thấy chua xót.

Hai mẹ con ở chỗ này nói chuyện, còn những người bên trong nhà thờ tổ thì đang cãi nhau, âm thanh càng lúc càng to.

iên độ hành động cũng lớn hơn rất nhiều, nhìn tư thế thì có vẻ

như sắp đánh nhau đến nơi rồi.

"Những người đó làm sao vậy?" Tô Mộc Lam hơi ngạc nhiên.

"Đây là chuyện khó xử thứ hai…."

Bạch Thủy Liễu có vẻ hơi bất đắc dĩ: "Mấy đầu bếp này đang tranh luận xem con nên đi theo ai để học nấu ăn thì sẽ tốt hơn, nhưng hình như càng nói càng thấy có chút sốt ruột…."

Trời, không ngờ là mấy người này đang tranh đoạt đệ tử xuất sắc.

Huyệt thái dương của Tô Mộc Lam đột nhiên giật hai cái.

Còn bên trong nhà thờ tổ thì một số đầu bếp do La đầu bếp dẫn đầu đang tranh cãi không ngừng.

"Ta cảm thấy Thủy Liễu này nên đi theo ta học mới thỏa đáng, đứa nhỏ có gốc rễ tốt như vậy, lại thông minh lanh lợi, không đi theo ta học thì đó là làm nhục nhân tài."

"Ôi, lúc trước không phải ngươi còn nói là tay nghề nấu ăn của Thủy Liễu vẫn còn hạn chế, cần phải tập luyện thêm một thời gian hay sao?"

"Ta đó là sợ tiểu cô nương tuổi còn nhỏ, nếu mọi việc đều quá thuận lợi thì sẽ dễ dàng tự mãn mà thôi, cho nên phải nghiêm khắc một chút, cũng để cho Thủy Liễu càng thêm vững vàng hơn, chúng ta tuy rằng chỉ dạy nấu ăn, nhưng một ngày làm sư phụ cả đời làm cha, dù sao cũng phải dạy cả nhân phẩm và tâm tính nữa, đúng không?"

"Đúng đúng, ta còn không biết tâm tư của ngươi sao, chỉ muốn dạy bảo vài câu để bản thân ra vẻ có bản lĩnh một tí, để cho tiểu cô nương coi trọng ngươi hơn một chút chứ gì, lại còn ở chỗ này nói mấy lời hoa mỹ, đã đến tuổi như này rồi còn không biết xấu hổ!"

"Đúng vậy, đều là ngụy biện! Nếu Thủy Liễu có thể làm đồ đệ của ta thì cho dù nàng có muốn bay lên trời thì cũng không sao cả, ta còn sẽ giúp nàng quạt gió bay lên nữa, có tài nên kiêu ngạo thì đó là chuyện bình thường, có tài năng mà lại còn giấu giếm thì đó gọi là kì lạ."

"Ta cũng không biết các ngươi đang tranh đoạt cái gì nữa, một đám đại lão gia không thấy bất tiện hay sao? Thủy Liễu là một tiểu cô nương, đi theo nữ đầu bếp như ta thì mọi chuyện sẽ thuận tiện hơn, tuổi tác của cô bé còn nhỏ, là lúc cần sự chăm sóc, các ngươi có tiện làm mấy chuyện đó hay không?"

"…."

Mấy đầu bếp nói chuyện ồn ào, nước bọt tung bay.

Khiến Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường sững sờ, hai mặt nhìn nhau.

Hơn nữa lúc này Tô Mộc Lam cũng có chút cảm thán.

Người ta hay nói những người có thiên phú ở một ngành sản xuất cụ thể thì tính tình cũng sẽ quái dị hơn so với người bình thường, bây giờ thì có thể thấy đúng là như vậy.

Còn những người bây giờ đang vây quanh xem náo nhiệt và cuộc thi đầu bếp, thì khi nhìn thấy cảnh tượng này cũng mở to hai mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play