Đường phố nhộn nhịp, hai bên đường tiếng rao hàng cùng tiếng cười nói làm không khí vô cùng sôi động, lúc này mới làm Lục Văn Tình cảm thấy được kéo trở lại hiện thực, vẻ mặt khôi phục tự nhiên.

Một mạch đi tới cửa Thất Lý Hương.

"Cố đại nhân, mời vào."

Lục Văn Tình giương cao khóe miệng, hai bên má có lúm đồng tiền nhợt nhạt.

Dung mạo của Lục Văn Tình vô cùng chuẩn mực, mắt hạnh má đào, coi như là mỹ nhân, nhưng vẻ đẹp của nàng là điềm tĩnh, tự nhiên, lúc này hai cái má lúm đồng tiền càng làm tăng thêm vài phần nghịch ngợm và hoạt bát.

Cố Tu Văn chỉ nhìn lướt qua, trái tim liền đập thình thịch.

"Làm phiền." Cố Tu Văn nắm chặt ngón tay trong tay áo, cố gắng để chính mình quay mặt qua chỗ khác, đi theo Lục Văn Tình vào phòng đơn trên lầu hai của Thất Lý Hương.

Cố Tu Văn tới Thất Lý Hương ăn cơm, đương nhiên là không thể dành toàn bộ thời gian để tiếp đãi, nhưng cũng không thể hoàn toàn mặc kệ không hỏi.

Lục Văn Tình nghĩ nghĩ, liền cùng Lục Cảnh Nghiễn vào trong phòng kính rượu, coi như thể hiện sự kính trọng.

Mà bên phía Cố Tu Văn, lúc này cũng đói bụng, sau khi lễ phép hàn huyên liền ăn uống thỏa thích, lại ngại chính mình một mình ăn không thú vị, liền hô gã sai vặt bên người ngồi cùng ăn với chính mình.

Ngày thường Cố Tu Văn bình dị gần gũi, gã sai vặt cũng chưa từng giữ thái độ khách khí, vừa giúp Cố Tu Văn gắp thêm đồ ăn, vừa ăn vài miếng.

Dưới lầu, hai huynh muội Lục Cảnh Nghiễn và Lục Văn Tình đến hậu viện nói chuyện.

"Hôm nay đại ca mệt muốn chết rồi nhỉ." Lục Văn Tình sai Liên Kiều cầm một ít trà bánh tới, bưng một chén trà nóng cho Lục Cảnh Nghiễn.

Lục Cảnh Nghiễn nhấp một ngụm, cười nói, "Vẫn ổn, không cảm thấy mệt."

Đã hồi lâu không bận rộn như hiện tại, Lục Cảnh Nghiễn kì thật cảm thấy có phần không thích ứng.

Nhưng cũng đúng là vì hồi lâu không hề bận rộn quá mức như vậy, lúc này đột nhiên công việc lu bù lên khiến hắn cảm thấy bản thân vô cùng có ích.

Cảm giác này đã xua đi sự mệt mỏi của thân thể m.

Thậm chí còn làm hắn cảm thấy có phần hưng phấn.

"Đại ca vẫn phải chú ý thân thể mới được, sau này còn rất nhiều chuyện bận rộn khác, cũng không thể lúc này làm chính mình mệt." Lục Văn Tình nhắc nhở nói.

"Yên tâm, ta biết đúng mực." Lục Cảnh Nghiễn gật đầu, "Cho nên vừa rồi mới bắt đầu ta đã không hề vội vàng, chỉ nhìn bọn họ bận rộn làm việc mà thôi."

Sau này, rốt cuộc hắn muốn giúp đỡ Lục Văn Tình chia sẻ chuyện trong nhà, tuyệt đối không thể vì chính mình hứng khởi nhất thời mà khiến thân thể mệt mỏi, làm Lục Văn Tình lo lắng.

Lục Cảnh Nghiễn là người biết đúng mực.

Lục Văn Tình thấy thế, nhoẻn miệng cười cười.

Lục Văn Tình vốn nghĩ tới Thất Lý Hương đón Lục Cảnh Nghiễn về nhà.

Nhưng bởi vì Cố Tu Văn ở lầu hai ăn cơm, bọn họ không dễ về sớm như vậy, liền tính toán chờ đến khi Cố Tu Văn đi rồi lại về nhà.

Mà Cố Tu Văn lúc này đã ăn được kha khá cơm rồi.

Thịt dê nóng sốt xuống bụng, xua đi cái lạnh ban đêm của thời tiết tháng tư.

Hương vị cay rát, vừa nóng vừa cay, sau khi ăn một hồi như vậy, phía sau lưng hơi đổ mồ hôi, Cố Tu Văn chỉ cảm thấy cả người đã biến mất bảy tám phần mệt mỏi, hiện tại rất thoải mái.

Uống một ngụm trà hoa nhài của Thất Lý Hương đặc chế, Cố Tu Văn từ cửa sổ ngó ra phía ngoài nhìn xung quanh.

Lục Văn Tình vốn dự định sắp xếp cho Cố Tu Văn một nhã gian sát đường cái, nhưng lúc này việc buôn bán ở Thất Lý Hương rất tốt, vô cùng nhộn nhịp, tất cả các gian sát đường đều tràn ngập khách, cho nên chỉ có thể an trí tới một bên khác.

Từ cửa sổ nơi này nhìn ra bên ngoài có thể thấy được hậu viện.

Trong hậu viện trồng trọt vài cây hoa quế cao lớn và cây hồng.......

, lúc này tuy không phải mùa thu, ngửi mùi hoa không đến mức thấm vào ruột gan, không nhìn được quả hồng trĩu cành, nhưng cành lá tốt tươi, nhìn cũng vô cùng thư thái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play