"Hôm nay, ta lấy thân phận là lý chính của thôn Bạch gia, đứng ra làm chủ để xử lý hai mẫu tử không biết trời cao đất rộng, chỉ biết làm bậy này!"
"Sau này, hai mẫu tử Hàn thị và Bạch Hữu Quang sẽ bị xóa tên trong gia phả gia tộc, sẽ không còn là người của thôn Bạch gia chúng ta nữa, cho dù sau này cơ cực nghèo khó hay là giàu sang phú quý thì cũng không có nửa phần liên quan đến thôn Bạch gia chúng ta!"
Bạch Khang Nguyên vừa dứt lời thì mọi người trong thôn Bạch gia đều hô to đồng ý.
Chuyện mà vừa rồi Hàn thị và Bạch Hữu Quang đã gây ra, bây giờ cũng đã truyền đến tai của tất cả mọi người.
Đi đến tộc học để quấy rối, còn tùy tiện đánh mấy đứa nhỏ nữa.
Lúc này bọn họ chỉ mới vừa quay trở về thôn mà đã có bộ dạng như này thì sau này không biết sẽ còn làm ra điều gì nữa.
Hai mẫu tử nhà này, một người thì già mà không đáng kính trọng, một bụng toàn ý xấu, một người thì là một đứa trẻ chưa cai sữa, nương nói gì thì biết là cái đó, hai người đều mặt dày vô sỉ, gây ra nhiều chuyện trong thôn như vậy, đúng là cứt chuột mà.
Thôn Bạch gia đã vất vả nhiều năm như vậy, trước mắt có mấy nhà Bạch Khang Nguyên, Bạch Kim Bắc và Tô Mộc Lam đứng ra thu xếp mọi việc trong gia tộc nên cuộc sống của mọi người mới dễ chịu và khá giả hơn nhiều, nếu Hàn thị và Bạch Hữu Quang ngày hôm nay muốn náo loạn trong xưởng, ngày mai muốn làm ầm ĩ ở lều nấm thì trong thôn sẽ hoàn toàn không còn yên bình nữa.
Cho nên đối với việc Bạch Khang Nguyên muốn gạch tên Hàn thị và Bạch Hữu Quang trong gia phả của gia tộc thì tất cả mọi người trong thôn đều đồng ý.
Mà Hàn thị và Bạch Hữu Quang thấy Bạch Khang Nguyên làm như vậy, những người khác lại ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, thì sắc mặt của hai người lập tức trắng bệch như tờ giấy.
Gia đình nông dân thì đều chung sống trong một gia tộc.
Ngày thường sẽ có dòng họ giúp sức, gặp phải chuyện gì cũng sẽ có gia tộc ra mặt giải quyết cho.
Nếu là bình thường vẫn luôn yên bình không có việc gì thì dòng họ có vẻ như không có ích lợi gì cả, nhưng nếu bị gạch tên trong gia phả của gia tộc thì có nghĩa là trong thôn này sẽ không còn chỗ nào chứa chấp bọn họ nữa.
Hơn nữa loại chuyện này chắc chắn sẽ một truyền mười, mười truyền trăm….
Sau khi tất cả mọi người đều biết hai người bọn họ bị gia tộc xóa tên và người trong dòng họ cũng khinh thường bọn họ thì cho dù đi đến đâu cũng bị chọc cột sống.
Có thể nói là một khi bị xóa tên thì chính là cứng rắn ép bọn họ vào đường chết.
Bạch Hữu Quang bây giờ cũng đã hoàn toàn phục hồi lại tinh thần, tỉnh ngộ quỳ trên mặt đất, dập đầu liên tục: "Thúc lý chính, các bà con trong thôn, nương của ta cũng chỉ là nhất thời hồ đồ nên hôm nay mới làm ầm ĩ như vậy, tuổi tác của nương đã lớn như vậy rồi, nên mọi người cũng đừng để mọi chuyện trong lòng nữa, coi như là nể tình chúng ta đã đến tình cảnh này rồi…."
Giả vờ đáng thương, khóc lóc kể lể sự gian nan của bản thân, thậm chí còn nói đây là lỗi của Hàn thị.
Có thể nói là hoàn toàn không cảm thấy bản thân vừa rồi lấy gậy đánh bọn nhỏ có gì không đúng, càng không nói sau này sẽ làm như thế nào.
Bộ dạng này của Bạch Hữu Quang rõ ràng là không thấy ăn năn hối hận, nói như vậy chẳng qua là muốn có thể ở lại rồi sau đó tính tiếp.
Bạch Khang Nguyên hiểu rõ suy nghĩ của loại người này, và cũng biết sau này mấy người như vậy sẽ có thể làm ra chuyện gì, nên sắc mặt của ông hoàn toàn không hề dịu đi mà ngược lại còn càng thêm âm trầm, chỉ nói: "Chuyện này quyết định như vậy đi, bây giờ các ngươi đã không còn là người của thôn Bạch gia chúng ta nữa, nhanh chóng rời đi, nếu không người của thôn Bạch gia chúng ta sẽ không khách khí với các ngươi nữa!"
Thấy Bạch Khang Nguyên kiên định như vậy, trong tay cũng cầm bút gạch tên bọn họ trong gia phả đi, nên Hàn thị và Bạch Hữu Quang thẹn quá hóa giận, chửi ầm lên.
Sau đó cảm thấy mắng chửi không hả giận nên đã giương nanh múa vuốt xông đến muốn đánh Bạch Khang Nguyên.
Hàn thị và Bạch Hữu Quang đã không phải là người của thôn Bạch gia vì vậy thôn dân tất nhiên sẽ không để bọn họ làm ầm ĩ ở trong thôn nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT