Bạch Khang Nguyên biết chuyện này đối với các thôn dân mà nói cực kì không tệ, cho nên rất để tâm đến chuyện này, chỉ cho những người đứng tuổi đáng tin cậy ở các thôn lân cận thuê mà thôi.

Bởi vì đều là người ở thôn bên, khi lên kế hoạch đều hơi có quan hệ họ hàng, chỗ nên khi đề ra tiền thuê đã quyết định theo tỷ lệ năm năm.

Ở bên ngoài tỷ lệ tiền thuê là sáu bốn, hiện tại ở đây chia theo tỷ lệ năm năm là giá cả cực kì thích hợp, cho nên rất nhiều người đều tới thôn Bạch Gia thuê đất.

Có thể nói, không mất quá nhiều thời gian, Bạch Khang Nguyên đã xử lý ổn thỏa chuyện này.

Tháng ba, nắng xuân sưởi ấm đất đai, hoa cỏ tốt tươi tràn ngập thế gian.

Sau khi trời đổ hai đợt mưa xuân, hôm nay trời càng thêm ấm áp hơn.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam thu xếp ở trong nhà sửa mấy gian nhà ở.

Làm thêm mấy gian nhà ở, để chứa đồ vật cũng được, để người ở cũng tốt, tất cả đều tương đối thuận tiện, hơn nữa vì sân khá lớn, làm thêm một số phòng ốc, có vẻ cũng không trống trải như vậy.

Tu sửa thêm mấy gian trong phòng, sắp xếp thêm một gian riêng ra cho Cố Vân Khê, coi như phòng cho khách dùng.

Cố Vân Khê thấy thế, càng ăn vạ nơi này không chịu đi.

Ở chỗ này cũng không phải cả ngày chơi đùa, có các tiên sinh ngày thường dạy dỗ đọc sách, Bạch Khang Nguyên lại mời riêng một vị nữ phu tử, dạy dỗ nhóm bé gái trong thôn nữ học thêu thùa may vá, quản gia, nấu ăn,......

Cố Tu Văn thấy thế, nên cũng xuôi theo ý cô bé.

Có điều con gái nhà mình luôn ở nhà người ngoài, Cố Tu Văn cũng cảm thấy hơi ngượng ngùng, lần này khi Cố Vân Khê tới đã mang theo rất nhiều đồ vật để đưa tới nhà Bạch Thạch Đường.

Sách vở tranh chữ, cùng với mấy bồn hoa mẫu đơn.

Sách vở tranh chữ là tặng cho bọn nhỏ, hoa mẫu đơn là tặng cho Tô Mộc Lam, cũng coi như là gãi đúng chỗ ngứa.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cảm thấy Cố Tu Văn không cần khách khí như thế, nhưng cũng hiểu rõ suy nghĩ của hắn, liền chưa từng chối từ, thu nhận toàn bộ những đồ ấy, sau đó lại phản hồi một ít đồ ăn như thịt kho, kim chi, trứng muối, nước sốt nấm......

Cố Tu Văn cũng nhận hết tất cả.

Mà Cố Vân Khê ở lại nơi này thanh thản ổn định, đi theo ba chị em Bạch Thủy Liễu đọc sách đi học, vui đùa ầm ĩ khắp nơi.

"Thủy Liễu tỷ làm đồ ăn thật ngon."

Sau khi ăn cơm chiều, Cố Vân Khê ăn tào phớ xong liền cảm động nói.

Bạch Thủy Liễu yêu thích nấu ăn, ngày thường luôn đi theo Tô Mộc Lam làm thức ăn, hiện tại tuổi tác lớn, đã là cô nương trưởng thành, đồ ăn trong nhà đều được nàng xung phong nhận làm, một mình thu xếp.

Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam cũng thường xuyên khen tay nghề nấu nướng của cô bé tiến bộ rất lớn, lúc này được Cố Vân Khê khen, Bạch Thủy Liễu nhoẻn miệng cười cười, lại gắp hai miếng đậu hũ cho Cố Vân Khê, "Vậy muội ăn nhiều một chút."

"Thịt thăn chua ngọt, cá hấp, đều ăn ngon đó." trong miệng Cố Vân Khê nhét đầy đồ ăn, nói mơ hồ không rõ, "Ta ăn thấy tay nghề của tỷ sắp sánh bằng Tô bá nương rồi, so với đầu bếp trong nhà chúng ta tốt hơn rất nhiều."

Được Cố Vân Khê khen như vậy, Bạch Thủy Liễu hơi ngượng ngùng một chút, chỉ cười gắp thêm đồ ăn cho Cố Vân Khê.

Hôm sau, Lục Văn Tình tới.

Lục Văn Tình không lớn tuổi hơn với mấy đứa trẻ nhiều, rất nhiều lời nói đều nói rôm rả, mấy đứa bé cũng rất thích thú với người vừa có tài năng vừa xinh đẹp như Lục Văn Tình, thấy nàng tới, bọn nhỏ hết sức cao hứng.

Đặc biệt là Cố Vân Khê, mở miệng ra là đã kêu "Lục tỷ tỷ", tiếng gọi giòn dã, ngọt ngào như rót đường vậy, lôi kéo làm nũng với Lục Văn Tình.

"Mới mấy ngày không gặp đã nhớ nhung như vậy à?" Lục Văn Tình duỗi tay nhéo cái mũi của Cố Vân Khê "Nhưng mà ta rất là muốn biết, muội nhớ ta hay là nhớ thương điểm tâm ta làm thế?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play