Bạch Thạch Đường không lên tiếng mà vô thức xoa bụng.
Tô Mộc Lam thấy được động tác này của Bạch Thạch Đường, giương mắt nhìn về phía cửa sổ.
Bên ngoài trời tối đen, ánh trăng cũng đã lên cao.
Đã trễ thế này, chắc chắn Bạch Thạch Đường cũng rất đói bụng.
"Ta đi nấu cơm." Tô Mộc Lam vừa nói chuyện vừa nhấc chân đi về phía nhà bếp, thấy trên bếp lò vẫn còn cháo ấm, cầm bánh khoai lang và bánh nhân đậu, lại xé thêm thịt thỏ kho và cải bẹ cắt nhỏ để ăn cùng.
Bạch Thạch Đường thấy thế, cầm áo khoác mặc vào.
"Ăn ở trên giường đi, ta bưng lên cho người." Tô Mộc Lam nói.
"Cứ để đó thôi." Bạch Thạch Đường kiên trì xuống giường, mặc áo muốn đi đến nhà chính ăn.
Thấy tinh thần Bạch Thạch Đường đã khôi phục rất nhiều, mà nhà chính và Tây phòng giống nhau, sẽ không để hắn bị cảm lạnh, Tô Mộc Lam cũng không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Vội vàng chăm sóc Bạch Thạch Đường, Tô Mộc Lam cũng chưa ăn cơm tối, chờ bưng hết đồ ăn lên trên bàn ở nhà chính, nàng cũng ngồi xuống cùng Bạch Thạch Đường ăn cơm.
Nhất là đối với người vừa khỏi ốm như Bạch Thạch Đường.
Sốt cao một hồi lại ngủ một giấc dài, lúc này hắn cũng không tự làm mình phiền não nữa.
Bất kể trong lòng Tô Mộc Lam nghĩ như thế nào, nhưng trong lúc hắn ngã bệnh Tô Mộc Lam cũng vẫn ở bên chăm sóc cho hắn, cũng đủ để nói ở trong lòng nàng phân lượng của hắn rất nặng.
Ít nhất cũng là người nhà.
Vậy là đủ rồi.
Sau này có thể sớm chiều ở chung với nhau, có thể giúp đỡ lẫn nhau, nếu có thể cứ nhau vậy đến lúc đầu bạc, cũng đã là chuyện người bình thường khó cầu.
Bạch Thạch Đường nghĩ như vậy, trong lòng tức khắc buông lỏng rất nhiều, khóe môi cong lên nở một nụ cười.
"Làm sao vậy?" Tô Mộc Lam có chút kinh ngạc, tiện tay gắp một miếng thịt thỏ bỏ vào trong miệng.
Thịt thỏ này là Lưu thị hôm trước đưa đến, cũng đã vượt qua trù nghệ của nàng.
Hiện tại tay nghề làm thịt kho của Lưu thị càng ngày càng thuần thục, thịt kho này vì đun lâu nên nước dùng cũng rất đậm đà, thịt thỏ so với lúc đầu khi Tô Mộc Lam dạy bà ấy ăn ngon hơn rất nhiều.
"Không, không có gì." Bạch Thạch Đường dùng bát che gương mặt của mình, không cho Tô Mộc Lam thấy vẻ mặt của hắn, "Là nghĩ tới chuyện làm ăn, đến năm sau nếu mà sinh lời đoán chừng có thể làm."
Tô Mộc Lam chớp chớp mắt.
Cái gì vậy, Bạch Thạch Đường căn bản là nghĩ về việc buôn bán mà thôi.
Nếu nói lo lắng, cũng là vì không tìm được đại chưởng quỹ phù hợp, cho nên không thể đi phủ thành mở rộng việc buôn bán.
Căn bản không phải vì nghĩ đến chuyện kia, nàng căn bản là tự tìm phiền não mà thôi.
Vở hài kịch này là chính nàng tưởng tượng ra…
Gương mặt Tô Mộc Lam nhất thời nhăn thành cái bánh bao, chỉ có thể vùi đầu tiếp tục ăn cháo.
Bạch Thạch Đường thấy thế, xé một miếng thịt thỏ bỏ vào bát Tô Mộc Lam.
Rốt cuộc do nhiều năm luyện võ, thân thể cường tráng, một trận cảm lạnh qua hai ngày liền khỏi triệt để.
Lại bận rộn thêm hai ngày nữa liền đến đêm giao thừa và năm mới.
Lễ mừng năm mới năm nay, thôn Bạch gia vô cùng náo nhiệt.
Phân xưởng nấm ăn sinh ý vô cùng tốt, thôn dân thôn Bạch gia một năm qua cũng kiếm được không ít tiền, cho nên lễ mừng năm mới thức ăn cũng được nâng cấp, quần áo cũng tốt hơn năm trước không ít.
Bọn nhỏ trong tay đều có đồ chơi, trên đường đốt pháo so với năm trước cũng nhiều hơn, âm thanh đùng đùng càng làm tăng thêm không khí năm mới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT