Bạch Thạch Đường nói: "Không có gì đáng ngại đâu, uống thuốc và đổ mồ hôi ra là sẽ khỏe thôi."
Thấy hắn nói nhẹ nhàng như vậy, thì Tô Mộc Lam có chút không vui, lông mày càng nhíu chặt lại: "Đợi Tam Thành ca đến đây khám cho ngươi rồi nói sau, sốt cao như vậy thì không thể coi thường được."
Khi Tô Mộc Lam nói chuyện còn có một chút tức giận trong giọng nói, Bạch Thạch Đường thấy vậy liền nở nụ cười: "Hiếm khi thấy ngươi nói chuyện nhanh như vậy."
"Có thể không tức giận sao, sáng sớm đã nói giọng mũi của ngươi nặng rồi, bảo ngươi đi nghỉ đi mà ngươi vẫn bảo là không sao, vẫn cố gắng chịu đựng, kéo dài thành bộ dạng như bây giờ, chính thân thể của mình mà ngươi cũng không biết đau lòng sao."
Thấy Bạch Thạch Đường vẫn còn không thèm để ý nên Tô Mộc Lam càng thấy tức giận hơn.
Bạch Thạch Đường hơi suy nghĩ một chút, sau đó bật thốt ra: "Vậy ngươi có đau lòng không?"
Tô Mộc Lam không đề phòng nên sau khi bị Bạch Thạch Đường hỏi đột nhiên như vậy cũng hơi ngẩn người: "Cái gì?"
"Không có gì, thuận miệng nói một câu…."
Bạch Thạch Đường vội vàng quay mặt đi chỗ khác, không dám nhìn Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam mím môi, cũng không biết nên nói gì bây giờ, chỉ có thể cầm khăn trên trán của Bạch Thạch Đường đã bị ủ có chút nóng bỏng xuống, sau đó lại giặt qua một lần nước, đắp lại, rồi rót một ly nước nóng cho hắn.
"Nước hơi nóng, ngươi uống tạm xem có thể toát mồ hôi được không."
Uống nước hơi nóng thì có thể thúc đẩy mồ hôi trên người toát ra nhanh hơn, cũng là một trong những cách hạ sốt.
Bạch Thạch Đường nhận lấy, thổi một chút cho tan bớt hơi nóng rồi từ từ uống từng ngụm nhỏ.
Bạch Tam Thành vội vã chạy đến, đi vào trong phòng buông hộp thuốc xuống và bắt mạch cho Bạch Thạch Đường.
Một lúc sau liền vuốt râu nói: "Bị cảm lạnh, để ta kê đơn thuốc đuổi lạnh, uống hai thang là sẽ khỏe thôi, nhưng mà mặc dù ngươi bị gió lạnh xâm nhập vào cơ thể, nhưng gốc rễ của căn bệnh này vẫn là do ngươi quá mức lo lắng và suy nghĩ, nên ngươi phải chú ý một chút mới được."
"Bên trong thuốc cũng cho thêm một số dược liệu để an thần tĩnh tâm, nhưng mà loại chuyện này thì uống thuốc cũng chỉ là phụ trợ mà thôi, quan trọng nhất là bản thân ngươi phải chú ý một chút, nếu không thì cho dù là người làm bằng sắt cũng không chịu nổi hao tổn như vậy."
"Ta nhớ rồi." Bạch Thạch Đường gật đầu.
Tổng thể thì Bạch Thạch Đường cũng không có vấn đề gì lớn, Bạch Tam Thành liền ngồi xuống bên cạnh viết đơn thuốc.
Đều là dược liệu bình thường, chỗ Bạch Tam Thành cũng có nên sau khi viết xong phương thuốc thì liền bảo Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ đi đến nhà ông để lấy thuốc, sau đó mang về sắc.
Một chén thuốc nồng đậm mùi thảo dược được mang lên, Bạch Thạch Đường liền uống cạn.
Sau khi bưng tới một chén nước để cho Bạch Thạch Đường súc miệng, áp xuống mùi thuốc đắng ngắt trong miệng, thì Tô Mộc Lam đắp chăn cho Bạch Thạch Đường: "Ngươi ngủ thêm một lúc đi, lát nữa đổ mồ hôi thì sẽ thấy khỏe hơn."
"Ừm." Bạch Thạch Đường nhắm mắt lại.
Sau khi bận rộn cả một ngày thì cũng đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi rồi, hơn nữa uống xong chén thuốc này thì hắn cũng mệt rã rời hơn, Bạch Thạch Đường nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Thấy hô hấp của Bạch Thạch Đường đã vững vàng và có tiết tấu thì Tô Mộc Lam đoán có lẽ hắn đã ngủ say.
Có thể nghỉ ngơi thì cũng giúp ích cho việc khôi phục sức khỏe.
Tô Mộc Lam dịch lại góc chăn cho Bạch Thạch Đường, sau đó lại đổi khăn trên trán cho hắn.
Tiếp theo, nàng lại nhíu mày.
Bạch Tam Thành nói nguyên nhân lần này Bạch Thạch Đường sốt cao là bởi vì trúng gió lạnh công thêm việc quá mức suy nghĩ lo lắng.
Bị trúng gió lạnh thì có thể hiểu được.
Mấy ngày nay thời tiết tuy rằng cũng đẹp, nhưng rất lạnh, chỉ hơi có một chút gió đã khiến mọi người cảm thấy lạnh thấu xương.
Còn về phần suy nghĩ lo lắng thì….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT