Cửa hàng thịt kho của Lưu thị làm ăn rất tốt, hơn nửa năm nay cũng kiếm được không ít bạc.

Vì vậy Lưu thị liền tìm một mảnh đất ở thôn Lưu gia, chuẩn bị sau khi vào xuân sẽ xây dựng một ngôi nhà mới và chuyển đến đó sinh sống.

Thứ nhất là đều ở trong thôn Lưu gia, có thể thuận tiện qua lại nhà mẹ đẻ, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.

Thứ hai là không sống cùng một sân thì có một số việc vẫn thuận tiện hơn.

Tuy rằng hai tẩu tử đều là người hiền lành, cũng rất chăm sóc tiểu muội như nàng, nhưng dù sao thì nàng cũng đã từng kết hôn, bây giờ ở nhà mẹ đẻ cũng không được thích hợp lắm.

Hơn nữa, cũng bởi vì hai tẩu tử quá tốt cho nên bên Lưu thị có chút gió thổi cỏ lay nào thì Trần thị và Định thị cũng sẽ lập tức quan tâm, khiến cho Lưu thị hơi có áp lực.

Bảo trì một khoảng cách nhất định có khi là biện pháp tốt nhất để duy trì mối quan hệ trong gia đình.

Đối với hành động của Lưu thị thì Tô Mộc Lam cũng vô cùng đồng ý.

Thấy Tô Mộc Lam có cùng ý kiến với mình nên Lưu thị cũng cảm thấy hành động này của mình cực kì tốt, trong lòng cũng hơi vui vẻ.

Đợi đến khi mặt trời sắp tắt nắng thì Lưu thị mới rời đi, Tô Mộc Lam tiễn Lưu thị ra cửa rồi chuẩn bị nấu cơm tối.

Bạch Thạch Đường mới mua thịt về nên Tô Mộc Lam chuẩn bị làm món canh thịt viên vào buổi tối.

Thịt vai heo có cả phần mỡ và phần nạc, phải băm thật nhỏ và nhuyễn để nặn thịt viên, đây cũng không phải là một công việc dễ dàng, nên Bạch Thạch Đường liền đi tới giúp đỡ.

Tô Mộc Lam thì rửa sạch gừng và hành lá, sau đó đưa cho Bạch Thạch Đường băm luôn để trộn vào thịt.

Tiếng chặt thịt vang lên trong phòng bếp.

"Vừa rồi thấy ngươi nói chuyện với Lưu thị rất vui vẻ, là đang nói về chuyện của Thường Đại Lực sao?" Bạch Thạch Đường hỏi.

"Chỉ hỏi bóng gió một câu thôi, cũng không nhắc đến Thường Đại Lực, chỉ nói về chuyện tái giá, nhưng mà ta thấy ý của nàng có vẻ như là không muốn." Tô Mộc Lam nói: "Ta thấy cũng đúng thôi, cuộc sống lúc trước ở trong nhà của Bạch Hữu Quang cũng không dễ dàng gì, chắc là trong lòng nàng cũng có khúc mắc."

"Trong thời gian ngắn như vậy thì cũng chưa thể thoát ra khỏi bóng ma được, ta định sẽ chờ thêm mấy ngày nữa để nói một câu với Lưu đại ca, để cho bọn họ không cần quá để ý đến chuyện này."

"Loại chuyện này dù sao cũng phải thuận theo tự nhiên, nếu đôi bên đều có hảo cảm thì là mới tốt được, nếu chỉ vì cuộc sống nên vội vã thành hôn, hoặc là chỉ sống chung qua ngày thì cũng không quá cần thiết, dù sao thì bây giờ một mình Lưu thị cũng có thể chống đỡ được gia đình của mình…."

Bạch Thạch Đường nghe Tô Mộc Lam nói những lời này thì sắc mặt thay đổi liên tục.

Hôn nhân là phải có tình cảm lẫn nhau, nếu chỉ vì cùng nhau sống qua ngày thì….

Không cần thiết.

Nhưng mà, hắn và nàng bây giờ không phải cũng chỉ vì mấy đứa nhỏ nên cùng nhau sống qua ngày hay sao?

Có phải ở trong lòng của Tô Mộc Lam thì hôn nhân của bọn họ cũng không quá cần thiết hay không?

Dù sao với năng lực của Tô Mộc Lam thì nàng cũng có thể chống đỡ được gia đình này.

Trong thời gian hai ba năm mà hắn mất tích thì không phải Tô Mộc Lam cũng mang theo bốn đứa nhỏ, đi từ nghèo rớt mồng tơi đến sau này càng ngày càng dư dả, giàu có hơn sao?

Như vậy thì vì sao lúc đó Tô Mộc Lam lại chọn cùng hắn chung sống qua ngày?

Tất cả đều là vì bọn trẻ sao?

Hay là, còn có suy nghĩ gì khác….

Ví dụ như, hai bên đều có tình cảm?

Bạch Thạch Đường suy nghĩ lung tung, dao trong tay càng băm càng nhanh, âm thanh vang lên càng ngày càng kịch liệt và dữ dội.

Nhưng con dao rõ ràng đã băm ra khỏi phần thịt, đang gõ liên tục vào phần trống của thớt.

Tô Mộc Lam nhìn đến mức trợn mắt há hốc mồm: "Ngươi đây là….

Sao vậy?"

Bạch Thạch Đường lập tức phục hồi lại tinh thần, vội vàng dùng dao gom phần thịt băm trên thớt lại, sau đó vừa cẩn thận băm thịt vừa hoảng hốt trả lời: "Không, không có chuyện gì…."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play