Hà thị tức khắc khóc như mưa, càng nghẹn ngào hơn, chỉ liên tục dập đầu với Cố Tu Văn, "Những lời dân phụ nói đều là thật, mong đại nhân nắm rõ."

"Tiểu tiện nhân nhà ngươi…"

Chu thị đứng bật dậy, trợn đôi mắt màu đỏ tươi lên, giương nanh múa vuốt mà đánh về phía Hà thị.

Bạch Thủy Liễu rõ ràng chính là Ngưu Thủy Liễu, Hà thị chính là trợn mắt nói dối ở chỗ này!

Vốn muốn đòi Bạch Thủy Liễu trở về, có thể giúp đỡ làm việc trong nhà, chờ hai năm sau liền có thể cho phép người ta tìm hiểu, lại vớt vát được một khoản tiền lễ hỏi, hơn nữa còn moi được một ít bạc từ tay Bạch Thạch Đường về…

Tính gộp cả hai phía, đó chính là một khoản tiền to!

Chu thị đã tưởng tượng tốt mọi chuyện, số tiền phải dùng để làm một cái nhà mới, cho con trai lớn của mình có một mối hôn nhân tốt.

Thấy chuyện tốt này đã sắp thành công, vậy mà tiện nhân Hà thị cái này lị nói vớ vẩn ở chỗ này, thế thì mọi tính toán của nàng đều tan biến hết rồi!

Trong lòng Chu thị hết sức căm phẫn, chỉ muốn xé rách cái miệng đê tiện của Hà thị kia ra.

"Trên công đường, há là để ngươi làm càn hay sao!" Cố Tu Văn gầm lên một tiếng.

Một bên có nha sai tay mắt lanh lẹ, đã sớm bắt được Chu thị, ấn người xuống mặt đất.

Đầu bị đập thật mạnh xuống đất, Chu thị đau đến mức hoa cả mắt, nhe răng trợn mắt, nhưng cũng không quên hướng về phía Cố Tu Văn nói, "Đại nhân, Hà thị này đang nói dối, mong Huyện thái đừng tin tưởng tiện nhân này nói…"

"Chát!" Cố Tu Văn đột nhiên đập kinh đường mộc trong tay xuống bàn một cái.

Nha sai tìm mảnh vải rách, nhét vào miệng Chu thị.

Chu thị ra sức giãy giụa, nhưng căn bản không có cách nào tránh thoát, chỉ có thể tức giận mà nhìn mọi người, đôi mắt trợn trừng dường như muốn phun ra lửa.

Có Chu thị này làm ví dụ trước mặt, Ngưu Bát Cân và những người khác lập tức không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ nơm nớp lo sợ mà quỳ.

"Lại nói tiếp, bản quan cũng vô cùng tò mò, đang êm đẹp, sao ngươi lại nói Bạch Thủy Liễu là Ngưu Thủy Liễu đã qua đời rồi chứ, ngươi gặp Bạch Thủy Liễu ở nơi nào?" Cố Tu Văn hỏi.

"Bẩm Huyện thái gia, lúc trước tiểu dân bày quán bán hàng ở hồ Khánh An, nhìn thấy Bạch Thủy Liễu cùng thiên kim nhà Huyện thái gia du ngoạn hồ…"

"Tiểu dân liếc mắt một cái liền nhìn thấy Bạch Thủy Liễu sinh ra vô cùng giống với cháu gái Ngưu Thủy Liễu của ta…"

Ngưu Bát Cân nói xong, chính mình đều không nói được nữa.

Mà trước cửa huyện nha, những người đứng vây xem phát ra tiếng thổn thức hết đợt này đến đợt khác.

Trước đó Ngưu Bát Cân luôn trạm cãi ầm ĩ ở trước cửa huyện nha, làm ồn ào đến khắp huyện thành đều biết chuyện này, lúc này người tới xem thật sự không ít, chỉ còn chờ xem việc này đến tột cùng là kết quả gì.

Mà ở nhìn mọi chứng cứ tồn tại đều chỉ rõ Ngưu Bát Cân đang nói dối, hơn nữa khi đụng tới chuyện Bạch Thủy Liễu cùng thiên kim nhà Cố huyện lệnh cùng nhau du ngoại hồ thì…

Nguyên nhân Ngưu Bát Cân vì sao phải nói dối đã không cần nói cũng biết.

"Chà, may mà Huyện thái gia tìm thấy được mẹ ruột củba người ta, bằng không Bạch Thạch Đường tự mình nhận con gái nuôi về nhà sẽ vô duyên vô cớ mà đưa cho người khác."

"Da mặt của Ngưu Bát Cân này thật đúng là dày khác thường, nhìn thấy tiểu cô nương có quan hệ tốt với Cố tiểu thư, lại hỏi thăm rba người ta không phải con gái ruột, liền dâng lên ý đồ dơ bẩn này, đúng là lương tâm bị chó ăn rồi sao?"

"Loại người này trong mắt toàn là tiền thôi, chỗ nào còn bận tâm có lương tâm hay không, cái mũi kia giống như chó vậy, ngửi thấy mùi thịt liền chạy nhanh tới."

"Loại người này hiện tại theo dõi con gái nhà người khác, lần tới sẽ theo dõi con gái nhà chúng ta, phải xin Huyện thái gia trị tội bọn họ thích đáng mới được!"

"Đúng thế, trị tội bọn họ thích đáng!"

Bên ngoài hết tiếng hô nọ đến tiến hô kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play