Thấy hai vợ chồng Tô Mộc Lam đến nên Lưu thị để cho hai tẩu tử nhà mình tiếp tục công việc buôn bán, còn bản thân thì mời hai người ra sân sau để ngồi nói chuyện.

Tô Mộc Lam cũng không có chuyện gì cả, chỉ mang đồ đến cho Lưu thị, sau đó lại cùng nàng thảo luận một lúc về chuyện có liên quan đến tình hình buôn bán của cửa hàng thịt kho.

Bởi vì còn muốn đi mua thịt trên chợ nên cũng không ở lại lâu, chỉ nói chuyện một lúc rồi rời đi.

Lưu thị biết hai người cũng rất bận rộn nên liền không giữ lại nữa, chỉ đưa cho Tô Mộc Lam nửa miếng gan heo kho mà cửa hàng vừa làm xong.

Gan lợn ăn rất tốt cho mắt, thời tiết cũng thích hợp, trở về xào cũng tốt mà trực tiếp làm nộm rau ăn cũng được, hương vị đều rất ngon.

Tô Mộc Lam không từ chối, nhận lấy và cùng với Bạch Thạch Đường đi về phía cửa hàng thịt.

Lưu thị tiễn đến tận cửa, đợi cho Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đã đi xa thì mới quay trở về cửa hàng để tiếp tục bận rộn.

"Muội tử nhà Lưu gia."

Nghe được có người gọi, Lưu thị dừng lại bước chân, ngẩng đầu liền nhìn thấy Thường Đại Lực đang kích động đi tới trước mặt mình.

"Đại Lực ca?" Lưu thị hé miệng cười: "Đến họp chợ sao?"

"Ừm, đan mấy cái sọt và rổ mang lên chợ bán." Thường Đại Lực cười trả lời: "Hôm nay làm ăn không tệ, đã sớm bán xong rồi, nên muốn đi dạo một vòng để mua vài thứ."

"Quan trọng là Đại Lực ca rất khéo tay, trên chợ này bán nhiều giỏ tre, sàng tre,...….

như vậy mà chỉ có đồ do Đại Lực ca làm là tinh xảo nhất."

Bị Lưu thị khen như vậy nên Thường Đại Lực có chút ngượng ngùng, vươn tay lên gãi đầu: "Hôm nay trong cửa hàng có thịt đầu heo sao?"

"Có, thịt đầu heo, chân giò heo, đều có, huynh đến nhìn xem, muốn lấy phần nào?"

Lưu thị dẫn Thường Đại Lực đi vào trong cửa hàng, cho hắn xem thịt đầu heo: "Phần quanh miệng heo và phần tai heo này, huynh muốn phần nào?"

"Tai heo đi, cô cô thích ăn tai heo." Thường Đại Lực nói: "Còn có thịt thỏ kho không, cũng cho ta một con, hôm nay trời lạnh, có thể bảo quản lâu một chút, mua về cũng để cô cô không cần vất vả nấu cơm, chỉ cần xé chút thịt ra là ăn được rồi."

Cô cô của Thường Đại Lực được gả tới thôn Lưu gia.

Khi Thường Đại Lực còn nhỏ, cha nương bởi vì lên núi hái thuốc gặp phải lũ quét bất ngờ, chờ đến khi tìm được thi thể thì hơn nửa thân thể đã bị vùi lấp dưới đất, đã sớm mất mạng rồi.

Có thể nói, Thường Đại Lực từ nhỏ đã lớn lên trong nhà của cô cô hắn ở thôn Lưu gia, và dưới gối cô cô của hắn cũng chỉ có một nữ nhi, mặc dù không chính thức nhận nuôi nhưng vẫn luôn nuôi nấng Thường Đại Lực như con trai ruột.

Thường Đại Lực từ nhỏ đã sống ở thôn Lưu gia, coi như là cùng lớn lên với Lưu thị, hai người cũng vô cùng quen thuộc.

Lưu thị biết Thường Đại Lực rất hiếu thuận Thường thị, liền nói: "Thịt thỏ kho này rất nhừ nên thím ăn được, nhưng cũng không thể chỉ ăn thịt, thỉnh thoảng huynh cũng đừng chỉ bận rộn ở bên ngoài làm việc kiếm tiền, cũng phải dành thời gian để nấu cho thím hai bữa cơm mới được."

"Nếu huynh thật sự không thể phân thân thì khi nào trong nhà nấu cơm, để ta mang một phần sang cho thím."

Trẻ em khi còn nhỏ đều ăn cơm ở mọi nhà trong thôn, cứ ở trong thôn ăn bánh bao của nhà này, ăn viên rán của nhà kia, là có thể no rồi, nhưng điều này cũng có hai mặt, đợi cho đến khi bọn nhỏ lớn lên thì cũng sẽ xem người già nhà ai không có người chăm sóc thì sẽ giúp đỡ một chút.

Trượng phu của Thường thị đã qua đời mấy năm trước, sau đó thân thể của bà vẫn luôn không được khỏe, cần có người chăm sóc.

"Muội ở nơi này cũng rất bận rộn mà, không nên làm phiền muội đâu, ta sẽ chú ý chuyện này, sẽ tranh thủ làm cơm cho cô cô, muội yên tâm đi." Thường Đại Lực nhận lấy thịt heo và thịt thỏ kho mà Trần thị đã gói xong rồi thanh toán tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play