"Nếu ông ấy chịu uống thuốc thì cũng không sao, nhưng lại cứ nói là thuốc không có tác dụng, nói gì cũng không chịu uống, mà mấy đơn thuốc này vô cùng đắt tiền, nhưng hơn nửa bát thuốc đều bị ông ấy lăn lộn cho rớt hết ra ngoài, đến mức này rồi mà vẫn không chịu yên ổn."

Tống thị nói xong chuyện này liền thở dài: "Tốn tâm tốn sức, phí tiền bạc còn chưa nói, bây giờ động một tí là nói trên người không thoải mái, bắt Trác Viễn phải trở về xem xét còn nói mấy lời khốn nạn như nếu ông ấy không được thì chúng ta phải chuẩn bị hậu sự này nọ."

"Cũng may là tính tình của Trác Viễn hiền lành, lão già này có lăn lộn đến mức nào thì cũng vẫn chạy về nhà một chuyến, chưa bao giờ nói nửa chữ không, càng không có mất kiên nhẫn, nếu đổi lại là người khác thì chỉ sợ trong nhà bây giờ sẽ ầm ĩ ngất trời rồi."

Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường nghe xong câu chuyện liền hai mặt nhìn nhau.

Ngụy Đại Hữu trước đây cũng là một người làm trời làm đất, thấy con rể Ngô Trác Viễn không vừa mắt là cũng tìm đủ mọi cách để lăn lộn, mở mồm là mắng, nâng tay là đánh, cho dù sau này Ngô Trác Viễn dẫn Ngụy thị ra ngoài tự lập, mở ra Ngô Ký thì ông ta vẫn không nể mặt mũi như cũ.

Lúc này nếu nói là thay đổi cách thức để giày vò Ngô Trác Viễn thì cũng phù hợp với tính cách của Ngụy Đại Hữu.

Nhưng nếu luôn kêu đau đớn không thoải mái, vừa muốn đi khám đại phu, vừa muốn Ngô Trác Viễn về nhà xem tình trạng của ông ta thì dù thế nào cũng có vẻ….

Không thích hợp cho lắm.

Tô Mộc Lam chớp mắt một cái: "Thúc gần đây ăn uống như thế nào? Có bao giờ đuổi Ngô chưởng quầy đi ra ngoài không cho vào cửa không?"

"Ăn uống thì thật sự không được tốt lắm, lúc trước tới bữa cơm còn có thể ăn hai cái bánh nướng, nhưng nửa năm qua thì chỉ ăn được nửa cái." Tống thị nói xong cũng có chút đau lòng: "Người cũng gầy một vòng so với trước kia, đều nói là thuốc có ba phần độc, vẫn luôn uống thuốc như vậy dù sao cũng không tốt."

"Nhưng mà sáng nay thức dậy thì cha lại nói muốn ăn thịt thỏ kho của cửa hàng Lưu Ký, sau đó lại nói muốn ăn bánh phục linh của cửa hàng Thất Lý Hương, làm ta nhớ phải mua cho ông ấy, còn nói nếu đi huyện thành xa thì để cho Trác Viễn đi một chuyến."

Ngụy thị nói: "Thịt thỏ kho thì dễ mua rồi, nhưng bánh phục linh thì….

Hôm nay trong cửa hàng vẫn luôn bận rộn, chắc là Trác Viễn cũng không thể phân thân đi mua được, sợ là không mua về được, nếu vậy thì cha ta chắc sẽ lại ở nhà nói chúng ta không coi ông ấy ra cái gì."

"Việc đuổi chúng ta ra ngoài thì không còn đến mức đó nữa."

"Cháu nói xem, lão già này không biết lại muốn làm cái gì nữa, trước kia đối với hai người thì cứ mở miệng liền mắng, không cho vào cửa, bây giờ thì không đuổi các con đi nhưng lại thay đổi cách lăn lộn người khác…."

Tống thị vừa tức vừa giận, nhưng cũng không còn cách nào khác chỉ có thể thở dài.

Nghe đến đây Tô Mộc Lam càng có thể xác minh phỏng đoán của bản thân, chỉ nở nụ cười: "Mọi người cũng đừng buồn bực, cháu cảm thấy, Ngụy thúc như vậy có khi lại là chuyện tốt đấy." Chuyện tốt á?

Tống thị và Ngụy thị đều sửng sốt.

"Sao lại nói như vậy?" Tống thị hỏi.

"Thím nghĩ xem, ngày xưa tính tình của thúc là như thế nào? Bản thân đã nhận định chuyện gì là chắc chắn sẽ phải làm, cho dù chuyện đó là sai cũng tuyệt đối không để cho người khác chê cười

bản thân, lại càng không chịu thừa nhận là mình đã sai."

Tô Mộc Lam nói: "Lúc trước thúc chướng mắt Ngô chưởng quầy, nói ánh mắt của đệ muội kém cỏi, còn nói việc kinh doanh của Ngô Ký chắc chắn không thể lâu dài, nhưng bây giờ thì sao, Ngô Ký buôn bán náo nhiệt như thế, Ngô chưởng quầy cũng là người hiểu chuyện và hiếu thuận, mọi việc đều xảy ra khác với lời nói của thúc ấy."

"Người bên ngoài chắc hẳn sẽ nhắc lại lời nói lúc ấy với Ngụy thúc, cho dù lúc này Ngụy thúc đã biết sai lầm của bản thân, cảm thấy Ngô chưởng quầy khá tốt, nhưng chắc hẳn cũng không muốn cúi đầu đâu."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play