Nếu không phải Bạch Thạch Đường ở đây thì có thể nàng đã bị sốt mơ màng rồi, cũng không biết sẽ thành bộ dạng như thế nào nữa.
"Chăm sóc ngươi là chuyện nên làm mà."
Động tác ăn mì của Bạch Thạch Đường dừng lại một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Tô Mộc Lam, do dự một lúc rồi nói một chữ: "Sau này…."
Có thể vẫn luôn chăm sóc cho ngươi được hay không?
"Cái gì?"
Tô Mộc Lam nghe thấy Bạch Thạch Đường mới nói được nửa câu, có hơi ngạc nhiên nhìn hắn.
Bạch Thạch Đường thấy Tô Mộc Lam bởi vì bị ốm nên khuôn mặt có hơi tái nhợt, suy nghĩ một lúc thì những lời còn lại cuối cùng cũng không nói ra nữa.
Lúc hắn vừa trở về nhà thì Tô Mộc Lam đã vô cùng thẳng thắn nói ra, nàng không có tình nghĩa gì với hắn cả, cho nên muốn hai người làm phu thê ở mặt ngoài mà thôi, nếu như lúc này hắn tùy tiện nói ra những lời như vậy thì Tô Mộc Lam có thể bởi vì thấy phản cảm mà ngay tại chỗ này muốn hòa ly với hắn hay không?
Có một số từ không nhất định phải nói ra, nếu muốn chăm sóc thì cứ làm hết sức mình, ở bên cạnh nàng ấy, sống một cuộc sống bình lặng và yên tĩnh.
"Không, không có gì, chỉ là muốn nói sau này cần phải chú ý đến sức khỏe của bản thân mới được."
Bạch Thạch Đường tùy tiện nói vài câu để che giấu, sau đó bản thân lại vùi đầu ăn mì súp gà.
"Ừm, chắc chắn." Tô Mộc Lam hé miệng cười, cũng tiếp tục càn quét mì trong bát của mình.
Sau khi đã ăn mì xong thì đã là buổi chiều rồi, Tô Mộc Lam đã ngủ cả một buổi sáng, lại ăn rất no nên lúc này cũng đã khôi phục được một ít tinh thần.
Mưa qua thì trời lại nắng, sau khi trải qua cơn mưa dông hôm qua thì vườn hoa được Tô Mộc Lam chăm sóc bây giờ đã trở nên hơi lộn xộn.
Những cây tường vi có hàng rào tre cố định nên không có vấn đề gì lớn, chỉ là những bông hoa hồng và mấy loại hoa khác do cành lá tươi tốt nên lúc này bị gió quật cho ngã trái ngã phải.
Tô Mộc Lam vô cùng đau lòng, cầm xẻng muốn đỡ thẳng mấy khóm hoa lên, sau đó bồi thêm đất,...….
Bạch Thạch Đường thấy vậy liền cầm lại cái xẻng: "Ngươi vừa mới đỡ ốm hơn một chút, vẫn nên đi nghỉ ngơi đi, việc này để ta xử lý."
Tô Mộc Lam lúc này đúng là trong đầu vẫn còn hơi choáng váng, nên liền không kiên trì thêm nữa, chỉ đưa xẻng cho Bạch Thạch Đường, sau đó bản thân thì lại bỏ thêm một ít củi vào bếp lò nhỏ, nấu một ít nước trà, để thuận tiện cho Bạch Thạch Đường uống.
Bởi vì trận mưa lớn này nên công việc sửa sang lại học đường gia tộc ở bên cạnh cũng phải tạm thời dừng lại, phải chờ tới khi mặt đất đã khô hết thì mới có thể tiếp tục xây nhà.
Cũng nhân lúc sau cơn mưa thì các hoa màu trong đất đều nảy mầm nên các gia đình đều vội vàng xuống ruộng xử lý cây trồng, cứ như vậy đợi cho đến khi đã làm xong công việc trong ruộng đất thì vừa lúc bên học đường gia tộc đã phơi nắng khô ráo, có thể tiếp tục làm việc.
Hai ngày này, Tô Mộc Lam ở trong nhà tiếp tục uống thêm mấy chén thuốc.
Bạch Tam Thanh có y thuật không hề kém, uống xong mấy thang thuốc thì mỗi buổi tối Tô Mộc Lam đều ngủ cực kì yên ổn, đợi đến khi ngừng uống thuốc thì cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái, không có bất cứ cảm giác khó chịu gì cả.
Sau khi kì nghỉ thu hoạch lúa mì chấm dứt thì ba tỷ muội Bạch Thủy Liễu cũng phải về nhà rồi.
Cố Vân Khê tuy rằng không nỡ nhưng nghĩ đến ba tỷ muội còn phải trở về đọc sách ở học đường nên đành phải đưa ba người về nhà.
Nhưng mà cô bé cũng đã thương lượng với Cố Tu Văn và nhà của Tô Mộc Lam rồi là chờ tới tháng sau nàng sẽ lại tới nhà của Tô Mộc Lam chơi một thời gian.
Bên Tô Mộc Lam tất nhiên là vô cùng hoan nghênh, còn bên Cố
Tu Văn thấy Cố Vân Khê thật sự rất thích thú nên cũng gật đầu đồng ý.
Nhưng mà nhân dịp vẫn còn rảnh rỗi, Cố Tu Văn cũng phải người tặng một ít đồ cho gia đình Tô Mộc Lam cũng như bên thôn Bạch gia.
Phần lớn đều là sách vở, bút mực có thể sử dụng trong việc học và có chất lượng rất bền.
Tỷ muội Bạch Thủy Liễu trở về nhà thấy bên cạnh đang sửa sang lại học đường gia tộc thì vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT