"Hơn nữa, phòng ở này của nhà Bạch Hữu Quang dựa gần nhà của Bạch Thạch Đường, là hàng xóm của nhà Bạch Thạch Đường, tuy Hàn thị sợ nhà Bạch Thạch Đường, không dám sinh sự, nhưng nhìn cũng cảm thấy rất khó xử và không thoải mái."

"Dứt khoát mua phòng ở của nhà hắn, sau này cả nhà Bạch Thạch Đường cũng thanh tĩnh một chút mà, nhìn bề ngoài chúng ta coi tiền như rác, bị lợi dụng cho nhiều tiền hơn một chút, người ta đắc ý rời đi sớm cũng là một chuyện tốt."

Phùng thị nghe Bạch Kim Bắc nói xong, như nghĩ đến điều gì đó, "Hình như đúng là có chuyện như vậy."

"Không phải hình như, mà chính là có chuyện như vậy." Bạch Kim Bắc cười khà khà, "Tuy rốt cuộc ở chung một thôn, lại có cùng dòng họ, nói như vậy cũng có phần không tốt, nhưng mà có thể chặt đứt đường lui của bọn họ, trong thôn chúng ta cũng có thể thái bình một chút."

"Ừ." Phùng thị gật đầu, nhớ tới vừa rồi vì chuyện của Bạch Hữu Quang mà nổi giận, còn mạnh mẽ đấm Bạch Kim Bắc một cái, hiện tại nàng lập tức ngượng ngùng, "Chàng còn chưa ăn xong cơm, nhanh lại đây ăn đi."

"Ta xới thêm một bát cơm cho chàng nhé, cũng sẽ múc một bát canh cho chàng, chàng nhanh ngồi xuống ăn cơm đi."

Vừa nói chuyện, Phùng thị liền đi vào trong nhà bếp bận việc.

Bạch Kim Bắc ngồi ở trước bàn cơm, nhìn Phùng thị bận rộn, cười khà khà.

Bà vợ nhà mình đúng là biết thương hắn.

Cha mẹ Bạch Kim Bắc ngồi ở bên cạnh, đang nhìn con trai và con dâu, thấy vậy liếc nhìn nhau, đều vô cùng ăn ý mà lựa chọn không hé răng.

Chung quy lại những chuyện như thế này thường xuyên nhìn thấy rồi.

Hơn nữa là chuyện của vợ chồng son, hai người già cả bọn họ tốt nhất không cần can thiệp nhiều?

Tin tức Bạch Hữu Quang gia muốn bán phòng ở cùng đồng ruộng ngày hôm sau đã truyền khắp toàn bộ thôn.

Đối với chuyện này, người dân trong thôn dân đương nhiên là nghị luận sôi nổi.

Có người nói hai mẹ con Hàn thị và Bạch Hữu Quang muốn đi theo Bạch Hữu Lượng hưởng phúc.

Cũng có người nói, hai mẹ con bọn họ tự chặt đứt căn cơ của chính mình, sau này muốn trở về thì sẽ chẳng có chỗ đặt chân nữa, tự mình chặt đứt con đường của mình.

Càng có người nói, hai mẹ con bọn họ là muốn dựa vào Bạch Hữu Lượng, trong thôn cũng có thể thanh tĩnh một chút…… Có thể nói, kiểu nói gì cũng có.

Có điều chuyện này nói đi cũng phải nói lại, đây là chuyện của hai mẹ con Hàn thị và Bạch Hữu Quang, không liên quan tới người khác, người khác nói hai câu cũng trở chuyện tán ngẫu ở quán trà và quán rượu, cũng không phải bận tâm nhiều.

Mà hai người Hàn thị và Bạch Hữu Quang sau khi bán xong phòng ốc cùng đồng ruộng, mấy đồ vụn vặt trong nhà hễ có thể mang đi được thì đều thu dọn lại, thuê một chiếc xe để đi tìm Bạch Hữu Lượng.

Trước khi rời đi, bọn họ cố tình đi một vòng quanh thôn và nói với hầu hết người dân trong thôn rằng Bạch Hữu Lượng là người rất hiếu thuận, muốn rước bà về chỗ hắn để hưởng phúc.

Còn nói việc buôn bán của nhà Bạch Hữu Lượng tốt đẹp như thế nào, cuộc sống hàng ngày của bà sau này sẽ tốt đẹp ra sao.

Người dân trong thôn nghe xong, phần lớn chỉ nhếch khóe miệng cười khẩy.

Nếu thật sự có tấm lòng hiếu thảo như vậy thì kiểu gì cũng phải tới đón mới đúng, không đến mức để Hàn thị và Bạch Hữu Quang bán phòng bán đất để làm lộ phí.

Rõ ràng là hai mẹ con này chuẩn bị vội vàng bám vào người ta để hưởng lợi.

Có điều những lời này thì mọi người cũng chỉ ngẫm nghĩ trong lòng, không hề nói ra bên ngoài.

Chung quy lại bây giờ làm cho bọn họ không có mặt mũi thì sẽ không thú vị, còn phải chờ đến lúc hai mẹ con này bị vả vào mặt đến xám xịt lại thì trong lòng mới vui sướng.

Hàn thị và Bạch Hữu Quang không nghĩ như vậy, chỉ đắc ý mà bảo người đánh xe ra khỏi thôn.

Hai mẹ con này vừa đi, Tô Mộc Lam cảm thấy bên phía cách vách rõ ràng thanh tĩnh hơn rất nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play