Bạch Hữu Quang ăn xong bát mì gạo nếp, nói, "Nương, con nghĩ là qua năm mới rồi mà đại ca chưa trở về nhà chuyến nào, nói việc buôn bán trong nhà không tệ, cuộc sống hàng ngày cũng tốt hơn trước một chút, còn nói trong nhà đã xây một cái viện lớn, khi ở cũng rất rộng rãi."
"Đại ca nhiều năm không ở nhà, tuy yêu thương nương, nhưng vẫn luôn không làm trọn đạo hiếu của mình, con nghĩ hay là chúng ta đi tới chỗ đại ca ở một khoảng thời gian, cũng để cho đại ca làm tròn đạo hiếu đối với nương."
"Hơn nữa, đều là anh em ruột thịt cùng nhau xông pha, việc buôn bán của đại ca có vẻ như không nhỏ, có lẽ một mình ca ấy cũng không lo liệu được hết quá nhiều việc, để con phụ giúp đại ca một chút, để đại ca không phải mệt mỏi như vậy."
Hàn thị nghe Bạch Hữu Quang nói, đôi mắt chớp một chút.
Nói thế cũng có lý.
Lão đại Bạch Hữu Lượng mỗi lần trở về nói câu gì cũng dễ nghe, trên thực tế từ trước đến nay chưa từng cho bà tiền, ngay cả món bánh điểm tâm mang về trông giống như đã để lâu rồi, hoặc như là củba người khác ăn còn sót lại.
Con trai mà mình cực khổ vất vả nuôi lớn, cả ngày đi xum xoe nịnh bợ cả nhà nhạc phụ kia, hầu hà người nhà bên kia, đặt mẹ ruột như bà ở một bên, đúng là không thích hợp.
Hơn nữa, đúng như những gì Bạch Hữu Quang nói, nếu Bạch Hữu
Lượng xử lý việc buôn bán của cha vợ, đến lúc đó để Bạch Hữu Quang phụ một chút, việc buôn bán này từ từ sẽ trở thành của nhà họ Bạch.
Trong nhà cha vợ của Bạch Hữu Lượng chỉ có một cô con gái như vậy, chờ hai người đó già cả không còn sức lực nữa, việc buôn bán sẽ do hai anh em nhà họ Bạch quyết định, như vậy bà cũng sẽ ăn sung mặc sướng theo, đến lúc đó lại chậm rãi dạy dỗ con dâu, lại sửa họ của cháu trai cháu gái là được …
Cũng coi không làm ông chồng đã khuất thất vọng.
Hàn thị nghĩ nghĩ, trong mắt lấp lánh ánh sáng, có điều rất nhanh lại tối sầm lại một chút "Việc đi tìm lão đại cũng đơn giản, nhưng còn lộ phí dùng trên đường …"
Trong nhà không có tiền, chung quy lại không thể mang theo lương khô mà đi suốt cả chặng đường được.
Nếu làm như vậy, chỉ sợ còn chưa tới được chỗ của Bạch Hữu Lượng, bộ xương già này của bà đã không còn nữa.
"Nương, nếu không thì chúng ta bán nhà và sân đi được không?" Bạch Hữu Quang đề nghị.
"Cái gì?" Hàn thị lập tức kinh hoảng "Phòng ở kia chính là cha con để lại, nơi này chính là căn cơ của nhà ta, đâu thể nói bán là bán chứ? Nếu bán đi thì sau này chúng ta trở về ở đâu, ăn cái gì?"
"Nương, đại ca hiếu thuận, lúc này nếu nương đi, nhất định sẽ không có lý nào mà bảo nương trở về."
Bạch Hữu Quang nói, "Hơn nữa, nếu chúng ta giữ lại những thứ này, ít nữa đại tẩu cũng cảm thấy chúng ta có đường lui, có lẽ sẽ nghĩ cách khuyên chúng ta trở lại, nếu chúng ta trở về, một mình đại ca ở kia chịu khổ, chịu vất vả…"
Hàn thị nghe Bạch Hữu Quang nói như vậy, suy nghĩ một hồi lâu, gật gật đầu, "Đúng là như vậy, đến lúc đó lấy chừng từ bán phòng ở và bán đất ruộng ra, lão đại và vợ của lão đại chắc chắn sẽ không thể khuyên chúng ta nữa."
Những chuyện như thế này rốt cuộc phải làm với bất cứ giá nào, nếu không có một số người sẽ thuận cột bò lên.
Chỉ cần có thể ở lại đó, những chuyện về sau cũng dễ ăn nói.
Hàn thị cảm thấy Bạch Hữu Quang nói rất có lý, khuôn mặt tràn đầy tươi cười, "Vẫn là con suy nghĩ chu đáo."
"Chủ yếu vẫn là nghĩ để cuộc sống hàng ngày của nương tốt hơn một chút, cũng không muốn đại ca sau này bị người ta châm chọc sau lưng, nói đại ca không hiếu thuận." Bạch Hữu Quang nói.
Từ sau khi ly hôn với Lưu thị, Bạch Hữu Quang thường xuyên suy nghĩ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT