Sợ hai đứa nhỏ căng thẳng trước khi bước vào khảo thí, Phùng thị cũng vậy, Tô Mộc Lam cũng thế, thậm chí là mấy đứa bé trong nhà đều không hề nhắc đến những từ ngữ liên quan đến việc khảo thí.
Ngược lại mấy đứa trẻ ngồi ở đó thương lượng muốn Bạch Thạch Đường và Bạch Mễ Đậu khi trở về mang những đồ vật gì về...
"Đều nhớ kỹ hết rồi, các tỷ tỷ yên tâm, đến lúc đó bảo đảm đều mang về" Bạch Mễ Đậu nhoẻn miệng cười, "Nhưng mà đệ nói trước, những thứ kia không có vấn đề gì, chỉ duy nhất món mứt này, nếu lúc đó đệ có lỡ ăn mất một nửa, các tỷ không được vì chuyện này mà khóc nhé."
"Đệ dám ăn vụng, thế thì cẩn thận ta cắt xén tiền tiêu vặt của đệ cho mà xem." Bạch Thủy Liễu cười trêu ghẹo một câu.
Bọn nhỏ đều đã lớn, Bạch Thủy Liễu càng trở nên cực kì chững trạc, chuyện phân chia tiền tiêu vặt của bọn nhỏ, Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đều giao cho Bạch Thủy Liễu sắp xếp.
"Biết rồi." Bạch Mễ Đậu nháy mắt lè lưỡi giả trang mặt quỷ.
Bộ dáng quỷ nhỏ nghịch ngợm khiến vài người nở nụ cười.
Xem dáng vẻ này, dường như cũng không hề lo lắng căng thẳng vì chuyện khảo thí, đám người Tô Mộc Lam cũng yên lòng.
Đến huyện thành còn phải dàn xếp một phen, mấy người Bạch Thạch Đường liền không trì hoãn lâu, đánh xe bò xuất phát.
Còn bốn đứa trẻ Bạch Thủy Liễu lại đi về phía lớp học đường trong tộc.
Về phần Tô Mộc Lam, nhân dịp trời ấm áp thì ở nhà chuẩn bị hồ dán đế giày.
Phùng thị cảm thấy về nhà cũng không có chuyện gì làm, dứt khoát ở chỗ này cùng Tô Mộc Lam, phụ giúp nàng một chút, trải mảnh vải ra cắt.
Đều là những bộ quần áo vải thô lúc trước không mặc thì hủy đi, miếng vải cũng đủ lớn, bằng phẳng, khi xử lý cũng dễ dàng.
Tô Mộc Lam thấy Phùng thị đang trát hồ nhão mà trên trán đã đổ mồ hôi liền nở nụ cười, "Tẩu không bận việc gì, thế mà cả người đổ mồ hôi kìa."
"Chẳng phải là vì Bạch Kim Bắc hay sao?" đôi mắt trắng dã của Phùng thị dường như trợn lên trời "Nói cái gì mà nuôi dưỡng thân thể, không bathể mệt nhọc, bây giờ thì hayrồi, cả ngày ở nhà chẳng làm cái gì, liền nuôi thân béo àumầm toàn mơx.
"Cái tính nết này của Bạch Kim Bắc, Tiểu Thúy cũng thế, trong mắt thật sự lúc nào cũng chỉ biết làm việc, ngươi còn chưa nhúc nhích, con bé đã nhanh nhảu làm rồi, sợ rằng sẽ làm sót một ít việc.
Vì cả ngày chẳng làm cái gì, chỉ hết ăn lại uống, có thể không thành như vậy sao?"
"Ta đoán là chỉ mấy tháng năm nay, ta đã béo lên năm sáu cân rồi, người vốn không gầy, lúc này lại béo lên một chút, trên người thực sự khó chịu."
"Chuyện là như thế sao." vẻ mặt của Tô Mộc Lam trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, "Tẩu phải nói rõ ràng cho Kim Bắc ca, việc nuôi dưỡng thân thể không phải là chỉ muốn vỗ béo, phải khỏe mạnh mới được, chứ chỉ nuôi mỡ thì ngược lại sẽ dễ sinh ra bệnh đó."
"Nhưng mà ngoài chuyện này ra, muội thấy tẩu cũng phải quản lý tốt cái miệng của tẩu mới được, buổi trưa tẩu ở nhà hẳn là đã ăn xong cơm rồi, nhưng từ lúc đến nhà muội đến giờ tẩu cũng chưa hề ngừng miệng."
Nghe Tô Mộc Lam nói đến vấn đề này, khuôn mặt Phùng thị lập tức đỏ ửng lên, "Sao lại có người không thú vị như muội chứ, đâm một nhát dao vào thẳng tim người ta."
"Được được được, không ăn nhiều lắm, không nhiều lắm." Tô Mộc Lam thấy Phùng thị lại nổi lên tính nết trẻ con, mím môi cười khuyên nhủ, "Nếu ăn bớt đi một ít thì càng tốt."
"Có điều lại nói tiếp, chẳng qua Kim Bắc ca sợ tẩu mệt, không muốn để tẩu làm việc, nếu thật sự không ổn thì muội sẽ dạy cho tẩu một cách, như vậy có thể cường thân kiện thể, cũng miễn cho ca ấy lải nhải ở sau lưng?"
"Biện pháp gì?" Phùng thị vừa nghe thấy điều này, lập tức buông việc đang làm trong tay xuống.
"Muội sẽ dạy cho tẩu nhảy một bài thể dục." Tô Mộc Lam bôi hồ lên một mảnh vải cuối cùng, sau đó buông hồ dán trong tay ra.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT