Ngay cả bốn đứa nhỏ ngày trước ghét nàng ta như vậy mà bây giờ cũng một câu nương, hai câu nương, nghe nhiều đến mức phát chán.
Chủ yếu chính là vì cái gì thiên kim của Huyện thái gia cũng thích nhà nàng như vậy….
Dựa vào cái gì, dựa vào gì, dựa vào gì!
Trương thị càng nghĩ càng tức giận, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, sau đó theo bản năng liền đấm xuống.
Bụp!
Trứng gà ở trong giỏ trúc đã bị Trương thị đấm một quyền và bị vỡ nát rất nhiều.
"Trời, trứng gà của ta." Trương thị phục hồi lại tinh thần, hét lớn một tiếng.
Vỏ trứng vỡ tan, trứng gà chảy khắp mọi nơi, dọc theo khe hở của vỏ trứng chảy xuống, toàn bộ giỏ tre bây giờ đều tràn đầy mùi tanh của trứng.
Ngay cả mu bàn tay của Trương thị cũng dính rất nhiều vỏ trứng và lòng trứng.
Đau lòng đến mức Trương thị đứng ở tại chỗ gào to hô nhỏ, sau đó vội vàng tìm đồ để lau.
Người bên cạnh nhìn thấy bộ dạng này của Trương thị thì đều vội vàng dịch sang một bên.
Thứ nhất là bởi vì trứng gà đã bị vỡ, nếu dính vào mùi tanh của trứng thì sẽ khó rửa sạch, những đồ vật của mình sẽ không thể bán đi được.
Thứ hai là bọn họ thấy rõ ràng lúc ấy là chính Trương thị tự mình nắm chặt tay rồi hung hăng đấm xuống.
Người mà ngay cả trứng gà nhà mình cũng đập….
"Người này có phải đầu óc có bệnh hay không vậy."
"Nhìn thì cũng không phải là người hồ đồ, quần áo cũng ăn mặc rất đoan chính, chắc là không phải đâu."
"Chậc, không phải cũng có trường hợp người thì ăn mặc sạch sẽ nhưng khi phát bệnh thì không ai ngăn cản nổi hay sao?"
"Cũng đúng, vậy chúng ta tránh xa thêm một chút, miễn cho tới lúc đó bị đánh oan."
"Ngươi nói xem, đầu óc có bệnh như vậy mà trong nhà cũng không ai quan tâm một chút…." Các ngươi mới có bệnh!
Cả nhà các ngươi đều có bệnh!
Trương thị hùng hổ mắng ở trong lòng, sau đó vội vàng thu dọn giỏ trứng gà của nhà mình.
Lòng trứng gà chảy ở khắp nơi, đừng nói tới chuyện không bán được trứng thì bây giờ việc cõng sọt trở về cũng là một vấn đề.
Làm việc vội vàng và cộng thêm hoảng sợ nên cuối cùng cũng lại không cẩn thận làm đổ sọt trứng, lần này trứng cũng vỡ rất nhiều, có một số quả còn lăn xuống chân của những người xung quanh.
"Trứng gà của ta…." Trương thị thấy thế lại vội vàng đi nhặt.
Người bên cạnh càng dịch sang bên cạnh, để cách Trương thị xa hơn một ít.
Vừa trốn vừa than thở: "Đã nói là đầu óc không dùng được rồi."
Trương thị nghe những lời như vậy thì mặt lại đen thêm một tầng, nhưng cũng không có thời gian đi tranh chấp với người khác, chỉ luống cuống tay chân đi nhặt trứng gà về.
Gia đình Tô Mộc Lam cùng vừa lúc trùng hợp đi về phía hướng này, bọn nhỏ thấy trứng gà lăn ra ngoài nên liền vội vàng giúp đỡ nhặt hộ, chờ đến khi giao trứng lại cho người chủ thì mới phát hiện ra đối phương là Trương thị, lập tức mắt to trừng mắt nhỏ, hai mặt nhìn nhau.
Bọn nhỏ cũng không thích Trương thị.
Nhưng mà lúc này đã nhặt hộ trứng cho nàng ta thì cũng không có đạo lý lại ném ra ngoài nữa, chỉ đặt trứng ở ven đường, để cho nàng ta tự đi nhặt, cũng không chào hỏi gì nữa.
Trương thị càng thêm lúng túng, nhất là còn ở trước mặt trước mặt Bạch Thạch Đường nữa nên càng hận không thể tìm một cái khe để chui xuống.
Trong lòng cũng oán giận Tô Mộc Lam.
Tô Mộc Lam này là cố ý đúng không, nhìn thấy nàng ở chỗ này khó xử như vậy nhưng lại dẫn cả gia đình đi về hướng này.
Trương thị cắn chặt răng, muốn nói Tô Mộc Lam hai câu, nhưng lại nghĩ đến những lời cảnh cáo mà Bạch Nhị Ngưu thường xuyên nói bên tai nàng thì đành nuốt hết những lời bất mãn vào trong họng.
Thấy Trương thị không muốn nói chuyện, gia đình Tô Mộc Lam lại càng không chủ động nói chuyện gì với nàng ta cả, nên cả nhà chỉ tiếp tục đi về phía trước, nhìn quầy bán chim ở bên kia.
"Thật sự là đầu óc không được rồi, người khác nhặt trứng hộ nàng mà ngay cả một lời cảm ơn cũng không nói." Bên cạnh có người lẩm bẩm.
Đầu óc của ngươi mới không được!
Trương thị lập tức lại tức giận bừng bừng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT