“Ôi, nhị tỷ, tỷ nói nương muốn làm bắp, bắp này còn có thể làm như thế nào?”
Lúc ra đồng làm việc, Bạch Mễ Đậu nhịn không được, truy hỏi Bạch Lập Hạ.
“Ta không biết.” Bạch Lập Hạ lắc lắc đầu, “Nhưng nương nếu đã nói đến lúc đó biết, vậy đến lúc đó nương làm cho chúng ta ăn, chúng ta sẽ biết thôi.”
“Nhưng đệ yên tâm là được, nếu như nương lúc nói chuyện đã rất đắc ý, đến lúc đó món này chắc chắn sẽ vô cùng ngon, chúng ta cứ đợi là được.”
“Vậy được rồi.” Bạch Mễ Đậu gật đầu, nghiêng mắt mà nhìn về phía Bạch Lập Hạ, nhìn mãi nhìn quài, xì ra tiếng cười.
“Đệ cười cái gì?” Bạch Lập Hạ cảm thấy có chút kì lạ.
“Cũng không có gì, chỉ là cảm thấy nhị tỷ khác với lúc trước.” Bạch Mễ Đậu nói, “Trước đó nhị tỷ đối với nương là người phòng bị nhất, còn thường xuyên nhắc nhở bọn ta nhất định phải tỉ mỉ cẩn thận nương mới được, bây giờ nghe lời nói này của nhị tỷ, đối với nương hình như vô cùng tin tưởng.”
“Có sao?” Bạch Lập Hạ chớp chớp mắt, đưa tay ra nhặt cục đá nhỏ dưới chân, ném hết cỡ ra ngoài xa.
“Được rồi, đừng nói chuyện phiếm nữa, nhanh chóng làm việc, làm xong sớm chút, cũng sớm chút về nhà.”
“Ừm.” Bạch Mễ Đậu cúi đầu đào cỏ, một bên lại lén nhìn chăm chú Bạch Lập Hạ.
Nhị tỷ, thật sự....
Bạch Mễ Đậu bất lực cười gật đầu.
Nhưng cũng không tính là kì lạ, cậu bé cũng tin tưởng Tô Mộc Lam.
Còn nguyên nhân tin thì....
Món cơm thường ngày, thịt kho tàu gì đó thì là một chuyện, Tô Mộc Lam đối đãi với bọn họ dịu dàng lại là một chuyện, bản thân không nỡ uống nước đường lại là một chuyện nữa, quan trọng nhất là bây giờ chỉ cần nhìn thấy Tô Mộc Lam, trong lòng dường như rất tin cậy.
Còn nhiều nguyên do khác, cậu bé cũng không nói rõ được.
Dù sao, Tô Mộc Lam bây giờ vô cùng đáng tin, khiến người khác không thể không tin tưởng.
Đoán rằng, nhị tỷ cũng như thế.
Gần buổi trưa, Tô Mộc Lam bắt đầu ở trong phòng bếp bận rộn, Bạch Lập Hạ ở bên cạnh giúp nhóm lửa.
Thấy Tô Mộc Lam hướng về chảo dầu lớn kia, bỏ đường cát trắng, rồi bỏ hạt bắp....
Mắt của Bạch Lập Hạ mở to.
Đường cát trắng hạt bắp?
Cô bé chưa từng ăn qua, lúc trước là từng ăn qua bắp nướng, nhưng cũng phải nướng bắp non.
Hạt bắp phơi khô, lại rang lên, ăn vào há không phải bị nghiến răng sao?
Bạch Lập Hạ đang nghĩ, âm thanh lộp bộp lộp bộp vội vàng vang lên, bên trong nắp nồi kêu răng rắc run lên.
Bạch Lập Hạ bị dọa một phen, vội vàng đứng lên.
“Không sao, không sao, ngồi xuống đi.” Tô Mộc Lam lập tức nói, “Chỉ là hạt bắp này nổ ra mà thôi.” Nổ ra....
mà thôi?
Mắt của Bạch Lập Hạ lại trợn lớn thành một vòng tròn, không thể tin tưởng mà nhìn Tô Mộc Lam, lại nhìn thấy từ bên trong nắp nồi xuất hiện một ít sương mù lơ lửng, cuối cùng vẫn là nhịn không được, “Nương, nồi sẽ cùng bị nổ hay sao?”
Nghe thấy âm thanh này, nàng luôn cảm thấy, từ “nổ” này, không phải là một từ bắt mắt.
“Sẽ không, lập tức sẽ tốt thôi.” Tô Mộc Lam thì vểnh lỗ tai lên nghe, nghe trong nồi phát ra động tĩnh gì, liền đem nắp nồi mở ra, đem cái xẻng bự xúc đồ trong nồi ra, tỉ mỉ mà lật một vòng.
Bạch Lập Hạ tò mò, đứng lên nhìn.
Thì ra chỉ có thể đậy kín đáy nồi, hạt bắp màu vàng này, lần này dường như là đậy kín cả nồi, mà biến thành từng hạt trắng, phụt ra giống như cục bông vậy
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT