"Vâng, để ta đi làm ngay." Liêu chưởng quầy đồng ý, tiến vào bên trong cầm thẻ bài, giao cho Lục Văn Tình, "Lục chưởng quầy, thẻ bài này nhất định phải giữ cẩn thận, nếu mất thì xin kịp thời nói với ta..."
"Làm như vậy không được." Lục Văn Tình vội vàng từ chối.
Việc buôn bán vải dệt, phần lãi gộp nhìn không ít, nhưng nếu trừ đi phí chuyên chở, tiền công, tiền thuê cửa hàng, cùng với vải vóc tồn kho và phí hao tổn, số lãi ròng tính đầy đủ cũng chỉ đạt được gần bốn phần, nếu có chút chuyện ngoài ý muốn, khả năng chỉ lãi trên dưới ba phần mà thôi.
Giảm 40% cho nàng mà nói, chính là cho không nàng vải dệt, không kiếm lãi một đồng nào, có lẽ còn muốn bù thêm một ít tiền.
Làm buôn bán, không lấy lãi đã là tình cảm, nhưng nếu không hề lấy lãi chút nào, bận việc một hồi vô ích không nói, còn phải bù thêm một chút thì không thích hợp.
Đặc biệt là việc mua vải dệt không phải là chỉ một hai lần, nhiều năm tiếp theo cũng sẽ mua không ít.
Hơn nữa bởi vì quan hệ giữa hai nhà tốt đẹp, cứ làm vậy thực sự là không thích hợp.
"Lục chưởng quầy đừng từ chối."
Bạch Thạch Đường nói, "Suy cho cùng, thứ nhất là vì muội cùng Tô tẩu tử muộn hợp tác làm ăn buôn bán, thứ hai, sau khi ta trở về cũng vừa mới bắt đầu buôn bán ở huyện thành, lúc mới đến đây, sau này còn muốn có giao thoa với Lục thị thương hội ở nơi này, còn phải trông cậy vào chỗ của Lục chưởng quầy có thể giúp ta giật dây bắc cầu đó."
Ngoài việc này ra, cũng là muốn giúp đỡ Lục Văn Tình lập uy trước mặt người nhà họ Lục.
Giảm 15%, rẻ hơn nửa phần, đối với gia tộc lớn lão luyện kinh doanh mà nói, mỗi năm nội quyến chi cho vật liệu may mặc đều phải mất một khoản tiền, đương nhiên cũng nguyện ý mượn thẻ bài này tới dùng một chút.
Mượn thẻ bài, tự nhiên sẽ nợ nhân tình, nợ nhân tình, rất nhiều chuyện tất nhiên sẽ có nhiều ưu đãi hơn.
Hơn nữa, Lục Văn Tình có khả năng giúp Linh Lung Các được hưởng lợi rất nhiều, mà Linh Lung Các lại nghe đồn là do một vị thương nhân giàu có ở phủ thành tới mở ra, tự nhiên cũng sẽ cho rằng sau lưng Lục Văn Tình có người lợi hại hơn nâng đỡ, cũng sẽ khiến người khác kính sợ trong lòng một chút.
Điểm này Bạch Thạch Đường không nói rõ, nhưng tự Lục Văn Tình lại ngầm hiểu.
Hiện tại Lục thị thương hội đang nâng đỡ người trẻ tuổi, hiện tại việc buôn bán của Thất Lý Hương tuy phát đạt, nhưng vì lúc trước không thể bảo vệ cho Thuận Ý Trai, tuy thân thể của Lục Cảnh Nghiễn đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng chung quy lại bởi vì hai chân có tật, rất nhiều chuyện vẫn là do nàng xử lý.
Một cô nương chung quy lại phải đi lấy chồng, ở bên trong dòng tộc rốt cuộc cũng không quá quan tâm nàng, cho nên lúc này cũng không hề coi trọng nàng.
Nếu lần này Bạch Thạch Đường có thể cung cấp ưu đãi từ Linh Lung Các cho nàng, dù gì cũng sẽ làm những trưởng lão trong dòng tộc sẽ bận tâm một chút.
Nếu tương lai có thể được Lục thị thương hội nâng đỡ, lại mở thêm mấy cửa hàng Thất Lý Hương nữa, việc làm ăn buôn bán lại lớn hơn một chút thì đối với nàng và Tô Mộc Lam mà nói đều là chuyện tốt.
Hành động này của Bạch Thạch Đường chẳng qua là tính toán về lâu dài chuyện về sau.
Có điều đưa ra tính toán về lâu dài như vậy chỉ là một phương diện, trong đó có một phần lý do là bởi vì nàng cùng Tô Mộc Lam có quan hệ hợp tác với nhau, mà Bạch Thạch Đường cũng có ý định làm chỗ dựa vững chắc, giữ thể diện cho nương tử nhà mình.
Lục Văn Tình mơ hồ biết chuyện lúc trước Bạch Thạch Đường rời nhà nhiều năm, tuy có chuyện bên trong, nhưng mấy năm nay rốt cuộc cũng chỉ một mình Tô Mộc Lam gánh vác rất nhiều việc, cho nên hắn có vẻ hơi thiếu trách nhiệm.
Cũng bởi vì điều này mà Lục Văn Tình có vài phần cảm động với việc làm của Bạch Thạch Đường cùng Tô Mộc Lam.
Hiện tại thấy Bạch Thạch Đường dường như vô cùng bênh vực và bảo hộ Tô Mộc Lam, nàng cười híp cả mắt lại.
"Một khi đã như vậy, muội liền cung kính không bằng tuân mệnh, cảm ơn Bạch đại ca, cảm ơn Tô tẩu tử." Lục Văn Tình tiếp nhận thẻ bài kia, nói lời cảm ơn đối với hai vợ chồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT