Tô Mộc Lam nhíu mày nói: "Bây giờ quan trọng hơn là phải đối phó với tình trạng trước mắt như thế nào."

Cứ theo tình hình này thì bắp cải muối cay của xưởng sẽ bị ế hàng….

"Ừm." Bạch Kim Bắc gật đầu: "Nhà này làm bắp cải muối cay, ngoại trừ không bỏ thêm táo và lê vào thì các gia vị khác đều giống như đúc trong xưởng, ta từng nghi ngờ rằng có phải có người trong xưởng tiết lộ công thức ra ngoài hay không, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại thì nước tương cay là được trộn vào lúc sau cùng, nguyên liệu cũng được vận chuyển riêng biệt tới xưởng, không thể có người sẽ biết toàn bộ công thức được, hẳn là không phải nội gián."

"Chắc là nhà này làm mô phỏng theo sau khi mua bắp cải muối cay của chúng ta về, tự mình thử từng chút và làm ra được hương vị tương tự mà thôi."

"Chỉ là nếu như vậy thì mọi thứ càng thêm phiền toái hơn." Đúng là thực sự rắc rối.

Nếu là trộm công thức và bí quyết thì còn có thể nói rõ ràng, thậm chí bẩm báo lên huyện nha, đối phương sẽ phải ngừng sản xuất và bồi thường tổn thất của xưởng.

Nhưng nếu chỉ là mô phỏng theo thì đối phương sẽ có lý do để ngụy biện.

Chỉ cần nói đây là bí quyết tổ tiên truyền lại thì người bên ngoài cũng không thể nghi ngờ gì nữa.

Dù sao loại bí quyết này có thể có hơn một cái, cũng có thể tương tự nhau.

Tóm lại, đây là thời đại không có luật bảo vệ quyền sáng chế, nên để bảo vệ quyền và lợi ích hợp pháp của mình cũng thực sự là một điều khó khăn.

Nhưng mà bây giờ bên kia đang muốn dùng cách thức buôn bán tiêu cực để phá hoại công việc làm ăn của xưởng, sau đó bọn họ có thể độc chiếm mảng kinh doanh này.

Tô Mộc Lam suy nghĩ một lúc rồi nói: "Chắc sẽ phải làm phiền Kim Bắc ca điều tra xem có cửa hàng nào đang bán bắp cải muối cay của nhà người khác, nếu chỉ cần có bán, bất kể là bán nhiều hay ít thì nếu bọn họ vẫn còn giao dịch làm ăn với xưởng của chúng ta thì đều sẽ chấm dứt hợp tác, cho dù chỉ còn lại có Ngô Ký và Thất Lý Hương nhập hàng cũng không sao, thà thiếu còn hơn là làm ẩu."

"Nếu bây giờ nguyên liệu để làm bắp cải cay của chúng ta cũng đang dần trở nên ít hơn thì chúng ta cũng giảm bớt lại sản lượng sản xuất bắp cải muối cay, chỉ cần đảm bảo cung ứng đủ lượng hàng cho Ngô Ký và Thất Lý Hương là được."

"Đối phương làm bắp cải muối cay vẫn còn một ít thiếu sót, mặc dù bán giá rẻ hơn nhưng thời gian dài khách hàng vẫn có thể nhận ra hương vị không giống nhau, nếu đối phương dùng giá thấp làm lợi thế cạnh tranh thì giá cả của chúng ta vẫn có thể duy trì không thay đổi, thậm chí còn có thể lên giá hơn một ít."

"Một đồng tiền mua một tri thức, rất nhiều người đều hiểu được đạo lý này, cũng hiểu được đồ vật đắt tiền cũng có lợi ích của nó, có lẽ đến lúc đó còn có thể tò mò vì sao bắp cải muối cay của xưởng chúng ta lại có giá cả cao hơn, chờ đến khi những người đó phân biệt được sự khác nhau trong hương vị thì cũng sẽ biết nên lựa chọn loại nào."

Muốn ăn đồ giá rẻ vậy thì đi mua đồ giá rẻ, còn muốn ăn hương vị ngon hơn thì đến mua đồ đắt tiền.

Tuy rằng làm như vậy thì sẽ bị đối phương cướp được một bộ phận thị trường, nhưng vẫn có thể đảm bảo được vị trí của mình, hơn nữa còn loại bỏ được các cửa hàng trộn lẫn hàng giả hàng thật, đảm bảo được danh tiếng của xưởng, giữ sức để sau này có thể chiếm lại được thị trường bằng thực lực chân chính.

Hơn nữa chiến lược giá cả để tranh giành thị phần này vẫn có chút đập nồi dìm thuyền, nếu là vận may tốt thì sẽ có thể thành công, nhưng nếu vận may không tốt thì sẽ hoàn toàn đập tan bát cơm của mình, cuối cùng chỉ còn giữ lại lông gà vỏ tỏi mà thôi.

Việc đạp người khác vào chỗ chết để bản thân được sinh ra này vốn dĩ được người ta say sưa kể lại, hơn nữa còn truyền miệng hơn ngàn năm nay, thường xuyên được lấy ra làm ví dụ cũng là bởi vì trường hợp có thể thành công cũng vô cùng hiếm có.

Cho nên, Tô Mộc Lam cảm thấy phần thắng của đối phương vẫn còn có nhiều hạn chế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play