"Không phải chứ, tiểu cô nương đó mặc quần áo làm bằng vải bông, ăn mặc giống như Thuỷ Liễu và Lập Hạ, còn nói mình là biểu muội họ hàng xa của Lập Hạ, nhìn thế nào cũng không thấy giống là thiên kim của huyện thái gia, ta, ta rầy bọn trẻ, nói là hái rau cẩn thận không được giẫm lên mạ lúa mì ở dưới chân, liệu thiên kim nhà huyện thái gia có ghi hận ta không chứ…"
"Yên tâm đi, hôm qua khi ta nhìn thấy huyện thái gia nói chuyện với lý chính thúc và Kim Bắc ca hoà nhã vô cùng, nếu ngươi nói thiên kim của huyện thái gia ăn mặc bình thường như nông hộ chúng ta mặc, chắc chắn cũng rất hiền hoà, sẽ không so đo với ngươi đâu."
"Đúng vậy đấy, ta thấy huyện thái gia rất hiền hoà, nếu đã như vậy, quy củ ở nhà hắn chắc chắn rất nghiêm, thiên kim nhà huyện thái gia chắc chắn cũng rất tốt…"
Các dân làng bàn luận chuyện này, cảm thấy Cố Vân Khê chắc chắn là một tiểu cô nương ngoan ngoãn nghe lời và hiểu chuyện, cũng càng thêm khâm phục và tán thưởng huyện lệnh Cố Tu Văn…
Gió xuân thổi cả ngày đêm, mùa xuân đến, thời tiết dần dần ấm lên.
Các hộ dân càng thêm bận rộn, ở phân xưởng cũng vô cùng bận rộn.
Nhưng bận rộn thì bận rộn, người làm việc trong phân xưởng đều đã có thể làm việc một cách có trật tự, Tô Mộc Lam và Bạch Kim cũng không phải quan sát chặt chẽ cả ngày nữa.
Mấy ngày này, số lần Bạch Thạch Đường đi huyện thành cũng dần dần ít đi, nói là việc làm ăn của cửa hàng vải trong huyện thành không tệ, đại chưởng quỹ cũng rất tận tâm, hắn chỉ cần dựa vào danh sách hàng hoá cần bổ sung do đại chưởng quỹ lập ra, liên hệ kịp thời với bên Tùng Giang để vận chuyển hàng hoá đến bên này là được.
Bọn trẻ cũng đi học đúng giờ, bận đi học và giúp đỡ gia đình làm việc nhà, vô cùng bận rộn.
Những ngày này trôi qua giống như một bông hoa đón xuân nở ở góc sân, lặng lè nở rộ vào mùa xuân, những bông hoa không bắt mắt nhưng nở tươi tốt, trở thành một cảnh quan tuyệt vời.
Có hai trận mưa xuân liên tiếp, thổi bay hết phân nửa những bông hoa đào nở rộ trong sân.
Sau khi ngừng mưa, Bạch Kim Bắc liền đến nhà tìm Tô Mộc Lam, lúc đến còn mang một hũ kim chi bắp cải chua cay.
"Hai người nếm thử xem?" Bạch Kim Bắc dùng đũa mới gắp một ít kim chi bắp cải chua cay trong hũ ra bỏ vào hai cái bát, đẩy đến trước mặt Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường.
Tô Mộc Lam và Bạch Thạch Đường đưa mắt nhìn nhau, không biết Bạch Kim Bắc làm như vậy là có dụng ý gì, nhưng thấy dáng vẻ trịnh trọng nghiêm túc của hắn, liền cầm đũa nếm thử kim chi bắp cải chua cay trong bát.
Vừa cho kim chi bắp cải chua cay vào miệng, Tô Mộc Lam liền nhíu mày: "Kim chi bắp cải chua cay này…"
"Như thế nào?" Bạch Kim Bắc hỏi: "Ăn vào cảm thấy có mùi vị như thế nào?"
Tô Mộc Lam buông đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Kim chi bắp cải chua cay này không phải là kim chi bắp cải chua cay do phân xưởng làm, nhưng mùi vị lại rất giống."
"Đúng vậy." Bạch Kim Bắc gật đầu, nhưng cũng thở dài: "Nhưng hiện tại bên ngoài có bán loại kim chi bắp cải chua cay này, giá cả của mỗi một hũ rẻ hơn của chúng ta bốn thành."
"Cho nên hiện tại loại kim chi bắp cải chua cay này bán rất chạy ở bên ngoài, thậm chí cửa hàng trước đây bán kim chi bắp cải chua cay của chúng ta, hiện tại cũng đang trộm bán những kim chi bắp cải chua cay này."
"Nhưng mặc dù mùi vị của loại kim chi bắp cải chua cay này cũng ngon, nhưng kém hơn mùi vị kim chi bắp cải chua cay trong phân xưởng nhiều, lúc làm, không bỏ táo và lê vào, bớt đi một chút vị ngọt, cũng không tươi như trong phân xưởng." Bạch Thạch Đường nói.
Tô Mộc Lam nghe thấy vậy, không nhịn được nhìn Bạch Thạch Đường.
Thêm hai thứ táo và lê khi ướp kim chi bắp cải chua cay là rất quan trọng, cũng là bí quyết khiến mùi vị kim chi bắp cải chua cay ngon hơn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT