Mà thường ngày bọn trẻ vẫn phải chịu đựng ký ức bị hành hạ bởi những người được gọi là thân thích này, lúc này nghe Cố Vân Khê nói như vậy, căn bản cũng không đi hỏi cha mẹ của Cố Vân Khê có quan hệ thân thích như thế nào với cha mẹ của Bạch Thuỷ Liễu, ngược lại chỉ tiếp tục nói chuyện hái rau dại với vẻ hào hứng.
Cố Vân Khê không sợ người lạ, nên cũng nhanh chóng nói chuyện với những đứa trẻ khác…
Vì thế một đám trẻ con bắt đầu náo nhiệt, vừa nói cười vừa hái rau dại.
Chỉ là có nhiều trẻ con trò chuyện ríu rít giống như chim sẻ, nên có một số người sợ bọn trẻ đang dày vò mạ lúa mì, đành lớn tiếng nhắc nhở một trẻ chú ý dưới chân một chút, đừng xúc mạ lúa mì lên.
Bọn trẻ cười đáo, lúc đi cũng chỉ tìm khoảng trống giữa các hàng lúa để đi, bảo đảm tuyệt đối không làm hư hại mạ lúa mì.
Cứ như vậy cho đến buổi trưa, bốn đứa trẻ đã thu hoạch đầy ắp, hào hứng đeo giỏ trúc chứa đầy rau dại đi về nhà.
Thời gian không còn sớm, Bạch Thạch Đường và Tô Mộc Lam ở lại nhà Cố Tu Văn ăn cơm, Cố Tu Văn cũng không từ chối.
Cố Vân Khê chỉ ước được như thế nên vui vẻ đồng ý, đi theo bốn tỷ đệ Bạch Thuỷ Liễu nhặt rửa rau, chuẩn bị nấu cơm.
Bọn trẻ hái về nhiều rau như vậy, Tô Mộc Lam thuận theo yêu cầu của bọn trẻ, dùng rau dại kết hợp với bột mì và mì trắng, nấu làm bánh cao lương rau dại hấp.
Thịt ba chỉ cắt hạt lựu, ăn kèm với thịt ngâm tương xào tỏi thơm ngon, lúc ăn thì kẹp một ít với bánh, vừa có mùi thơm dịu của rau dại lại vừa có mùi thơm của thịt, ăn mãi cũng không ngấy.
Rau dại kết hợp với thịt băm, gói một ít hoành thánh, nấu một bát hoành thánh rau dại nóng hổi, ăn kèm với kim chi bắp cải chua cay, thêm một đĩa miến rau chân vịt, đậu phụ chiên…
Việc sắp xếp cơm trưa nhìn thì có vẻ đơn giản, nhưng món ăn lại vô cùng phong phú, màu sắc hương vị đều đầy đủ, lại có hương vị nông gia nồng đậm.
Hai cha con Cố Tu Văn và Cố Vân Khê khen không dứt, hai người ăn xong lại lấy thêm một bát.
Đến buổi chiều, Cố Vân Khê đi theo bọn trẻ ra ngoài chơi, Cố Tu Văn thì đi theo Bạch Kim Bắc đến xem phân xưởng.
Sau khi xem xong, hắn tán dương với Bạch Kim Bắc, rồi mua một ít trứng muối và kim chi bắp cải ở phân xưởng, nói là sau khi trở về sẽ để người nhà và người trong nha môn nếm thử xem.
Lượng tiêu thụ của trứng muối và kim chi bắp cải không tệ, hiện tại cũng có chút danh tiếng, nhưng nếu người bên ngoài phát hiện huyện thái gia của cả huyện cũng đều ăn, thậm chí còn vô cùng sùng bái, chắc chắn sẽ càng thích và khẳng định hai món này.
Đến lúc đó thật sự không phải lo có bán được hai thứ này hay không.
Bạch Kim Bắc vui mừng vô cùng, lấy trứng muối bỏ vào hai giỏ sọt trúc, bỏ kim chi bắp cải vào hai cái hủ, đưa cho Cố Tu Văn bỏ lên xe.
Cố Tu Văn thấy vậy liền muốn đưa tiền, nhưng lại bị Bạch Kim Bắc ngăn lại.
"Cố đại nhân khách khí quá, ngươi mang những thứ này về ăn là được rồi, thật sự không cần phải trả tiền đâu." Bạch Kim Bắc cười nói: "Vừa rồi ta cũng nghe lý chính thúc nói, Cố đại nhân đã cho gia tộc tặng cho tộc học rất nhiều thứ, Cố đại nhân chiếu cố cho thôn Bạch gia bọn ta, có qua thì cũng có lại, đây cũng coi như là một chút tâm ý của thôn Bạch gia bọn ta, Cố đại nhân đừng khách khí như vậy."
"Huống hồ, những thứ này cũng chỉ là những thứ có trong nhà nông, Cố đại nhân mang về cũng tương đương với việc làm tăng độ nổi tiếng của hai thứ này của bọn ta, bọn ta cầu còn không được." Cố Tu Văn suy nghĩ một chút, cũng không từ chối, chỉ cảm tạ Bạch Kim Bắc rồi thu dọn đồ đạc.
Cũng không còn sớm, Cố Tu Văn dẫn Cố Văn Khế tới cáo từ rồi rời đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT