"Nói vậy chứ, ngày thường nương đã đủ bận, nếu lại đi mở cửa hàng nữa thì thật sự quá mệt mỏi."

"Đúng thế, nếu làm vậy thì nương quá vất vả, trước kia nương đã đủ vất vả, không thể lại làm nương mệt nhọc thêm như vậy..."

"Đúng vậy, hiện tại cha đã trở lại, nương phải nghỉ ngơi nhiều mới được."

"Có điều cũng hơi tiếc thật, món thỏ kho ăn ngon như vậy mà người khác không được ăn …"

Nghe bốn đứa đầu củ cải ngồi ở chỗ đó thảo luận khí thế ngất trời, Tô Mộc Lam ở một bên mím môi cười, chờ đến giờ thì thúc giục bọn nhỏ nhanh chóng lên giường ngủ.

Bên phía lớp học trong tộc, lại có một tiên sinh nữa tới.

Là Bạch Khang Nguyên đặc biệt mời từ bên ngoài đến, tên là Hách Thành Châu, cũng là bạn học cùng trường với Bạch Học Văn lúc trước, tuy trẻ tuổi hơn Bạch Học Văn nhiều, nhưng trình độ học vấn lại rất tốt, tính tình cũng vô cùng hiền lành, chín chắn.

Sau khi Hách Thành Châu đến nơi này, lớp học trong tộc liền tiến hành phân ban.

Lên năm học thứ hai, có một ít kiến thức cơ sở sẽ được Hách Thành Châu dạy, mà người mới học cùng đám học vỡ lòng mới đưa tới sẽ do Bạch Học Văn dạy dỗ kèm cặp.

Bạch Thủy Liễu tỷ muội ba người, đọc sách tuy nói chỉ có một năm, lại là bởi vì thập phần chăm chỉ, trí nhớ lại hảo, hạ học sau cũng có cũng đủ nhiều thời giờ luyện tập, đảo cũng cùng được với học hai năm người tiến độ, liền từ Hách Thành Châu nơi này mang theo.

Học sinh có thể theo học năm thứ hai, ngoài việc muốn học thêm một số chữ mới thì phải học một số kỹ năng sinh tồn.

Vì có một ít hy vọng và mong đợi nên yêu cầu đặt ra của Hách Thành Châu đối với học sinh nghiêm khắc hơn nhiều so với trước đó.

Chẳng những sáng sớm phải đến lớp trước học sinh vỡ lòng mười lăm phút, tan tiết học cũng về trễ hơn mười lăm phút, sau khi học xong phải về nhà ôn tập bài vở cũng nhiều hơn một chút.

Cho nên, nhiệm vụ đọc sách của bọn nhỏ vẫn hơi nặng nề.

Bọn nhỏ tự mình cũng biết điều đó, cho nên từng người lên giường đi nghỉ tạm.

Món thỏ kho có vị ngon, chính Tô Mộc Lam cũng có cảm giác thành công, cho nên nhân dịp hai ngày này có Bạch Thạch Đường ở nhà, nàng lại nhờ hắn xử lý hai con thỏ nữa, sau đó lại cho hai con vào kho.

Một con đưa cho nhà của Phùng thị, để nàng ấy và Bạch Kim Bắc nếm thử món mới, một con khác Tô Mộc Lam mang đi về phía thôn Lưu Gia.

Đi thăm Lưu thị một chút.

Trước Tết Nguyên Tiêu, Lưu thị tặng một ít đồ vật tới nhà, là món rau chân vịt và giá đỗ do chính nàng ấy làm.

Lễ vật có qua có lại, nàng cũng nên tỏ vẻ, thuận tiện nhìn xem cuộc sống hiện tại của Lưu thị như thế nào.

Lưu thị thấy Tô Mộc Lam tới nhà nàng đương nhiên vô cùng cao hứng, một mực lôi kéo Tô Mộc Lam vào trong nhà nói chuyện.

Hai người cùng nhau nói chuyện phiếm.

Cuộc sống hiện tại của Lưu thị tất cả đều tốt, Bạch Đại Hổ cùng Bạch Nhị Hổ hiểu chuyện nghe lời, khiến nàng không hề lo lắng chút nào, đi học ở lớp học trong tộc của thôn Lưu gia cũng rất chăm chỉ chịu khó, thường xuyên nhận được lời khen của tiên sinh.

Về phần nàng thì ở nhà giúp đỡ mẹ đẻ làm ruộng làm việc nhà, sống chung với anh trai, chị dâu, cháu trai cháu gái trong nhà mẹ đẻ đều rất yên ổn.

Tóm lại, có thể nói là tất cả đều tốt.

Tô Mộc Lam nghe vậy, trong lòng cũng rất yên tâm, cười và nói chuyện phiếm với Lưu thị.

Ngày tháng hàng ngày trôi qua, rất nhanh đã hết tháng giêng.

Sau khi qua ngày 2 tháng 2, cây liễu trổ lộc xanh, vạn vật sống lại, mọi người càng thêm bận rộn.

Ra đồng làm việc, đi đạp thanh du ngoạn ……

Tóm lại, mọi người đều ra khỏi nhà, đi ra bên ngoài.

Một chiếc xe ngựa ra khỏi huyện thành, đi một mạch tới thôn Bạch Gia.

Mới vừa vào thôn, xe ngựa liền bị người của thôn Bạch Gia ngăn cản lại.

"Xin hỏi ngươi là người nơi nào, tới thôn Bạch Gia chúng ta tìm ai?" người của thôn Bạch Gia dò hỏi.

Dù sao cũng là người từ bên ngoài tới, phải hỏi rõ ràng minh bạch, đặc biệt là loại cưỡi xe ngựa này, nếu là loại người xấu đi bắt cóc thì đương nhiên khong thể cho vào thôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play