Nhưng nếu như Tô Mộc Lam đã làm như vậy, chắc là sẽ có lý lẽ của nàng

Bạch Lập Hạ đem tâm tư đè nén xuống, chỉ giúp Tô Mộc Lam sắp xếp sọt tre, “Hạt bắp này trông rất sạch sẽ.” Chỉ là hạt không to.

“Ừm, sàng rất sạch sẽ, cũng tránh khỏi sàng lại.” Tô Mộc Lam đem miếng thịt ba chỉ ra trước đám nhóc cười nói, “Mua một miếng thịt buổi trưa làm thịt kho tàu cho bọn con ăn, còn mua chút đường cát trắng, đợi lúc ra đồng làm việc, quậy vô trong nước một ít, uống cũng rất ngọt.”

Bốn đứa trẻ bị suy dinh dưỡng lâu ngày, cơ thể lại càng thiếu đường, lúc nhỏ nếu cơ thể thiếu đường, sẽ ảnh hưởng đến việc hấp thụ canxi, đường ruột hấp thụ, gan và các chức năng khác, thậm chí ảnh hưởng đến tâm trạng cá nhân và trí tuệ vân vân.

Trong thời cổ đại người có học thì ít, người xuất chúng lại càng hiếm, ngoại trừ việc học tập tốn tiền, một nguyên nhân rất quan trọng là não bộ không đủ thông minh, mà một phần lớn nguyên nhân là do không trở nên thông minh là do thiếu protein và đường.

Nếu muốn sau này đám nhóc khỏe mạnh, thông minh, dinh dưỡng nhất định phải theo kịp.

“Đa tạ nương.” Đám nhóc thì không nghĩ nổi nhiều như vậy, nhưng có thịt ăn, có nước đường uống, bọn họ liền vô cùng vui mừng, đồng thanh nói lời đa tạ, mắt cũng cười công lên thành mặt trăng khuyết.

“Còn phải nói từ đa tạ với nương sao?”

Tô Mộc Lam cũng cười, “Lập Hạ tới giúp ta nhóm lửa, trước tiên đun thịt heo kho, buổi trưa ăn thịt heo kho rưới lên trên mì, buổi tối bỏ vào mấy củ khoai tây, có thể ăn hai hai bữa lận.”

“Được.” Bạch Lập Hạ vui vẻ đáp lời, xắn tay áo lên, đi vào phòng bếp.

Tô Mộc Lam cũng xắn tay áo, sau khi đem thịt rửa xong, đem dao bếp thái thành những miếng vừa, sau khi chuẩn bị nước xong, bắt đầu làm thịt kho tàu.

Bạch Trúc Diệp là Bạch Mễ Đậu đem khoai lang vừa rửa xong, trải ra hong khô một chút phần nước đã thấm vào.

Bạch Thủy Liễu ngồi trên ghế đẩu, cái gì cũng làm không được, chỉ có thể cầm quạt, giúp đệ đệ và muội muội mình quạt gió từ xa, đuổi những con muỗi côn trùng gây hại kia đi.

Bận rộn một phen, mì sợi thịt kho tàu nóng hổi đã được bưng trên tay mọi người.

Bắt đầu liên tục kiếm tiền, trong lòng Tô Mộc Lam cũng có giới hạn, sợi mì hôm nay, bỏ vào sợi mì trắng gấp đôi so với thường ngày.

Cũng bởi vì như thế, mà món mì này càng thêm trắng mịn và tinh tế, ăn vào càng ngon hơn.

Thêm vào đó là món thịt kho tàu thơm ngon, mềm mại, béo ngậy

...

Đám nhóc cảm thấy, đây đúng thật là thứ đồ ngon nhất thế giới.

“Nếu như mỗi ngày đều có thể ăn mì thịt kho tàu như vậy thì tốt rồi....” Bạch Mễ Đậu lúc đặt bát xuống, liếm mút môi.

Bạch Thủy Liễu ở một bên nhất rồi cười lên, “Mấy ngày trước đệ còn nói mỗi ngày có thể ăn mì sốt thịt thì tốt rồi, hôm nay lại biến thành mì thịt kho tàu, tâm tư này của đệ, thay đổi cũng thật nhanh.”

“Cái này cũng không thể trách ta.” Bạnh Mễ Đậu ngại ngùng giơ tay lên sờ lỗ tai, “Chỉ có thể nói nương nấu ăn càng ngày càng ngon rồi, càng có thể ăn món ngon hơn nữa.”

Lời này là lời thật lòng, Tô Mộc Lam bây giờ làm mỗi bữa cơm, đều khiến bọn họ cảm thấy vô cùng ngon không gì sánh bằng, thậm chí khiến bọn họ mong chờ ăn cơm, xem bữa cơm này lại là món ngon gì.

Sau này vẫn còn nhiều đồ ngon, bọn con đến lúc đó có thể mong chờ nhiều hơn.

Tô Mộc Lam đem miếng thịt cuối cùng trong bát cho vào miệng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play